Ngụy Khung bay ra ngoài, đầu vỡ tan. Trong đầu hắn đã bị quyền cước của Diệp Võ đánh cho vỡ nát.
Và Ngụy Khung đã chết như thế!
Cả quá trình chưa đến năm giây.
Trên thực tế, cả quá trình mà Diệp Võ giết Ngụy Khung chỉ là một bức tranh thu nhỏ. Nó cũng phần nào phản ánh được học viên của viện võ đạo nhà họ Diệp đấu với viện võ đạo nhà họ Ngụy.
Lúc này, khi hai bên giao chiến, có thể thấy sức chiến đấu chênh lệch quá nhiều.
Học viên nhà họ Ngụy thì rụt đầu rụt cổ, nghĩ đông nghĩ tây.
Còn học viên của nhà họ Diệp thì đều phấn khích như phát điên.
Nếu so ra thì có thể thấy khí thế bên nào áp đảo hơn.
Tất nhiên, trong đó cũng có số ít học viên nhà họ Diệp ở cảnh giới thấp gặp phải những học viên nhà họ Ngụy ở cảnh giới cao.
Khi cảnh giới quá chênh lệch, kể cả số ít học viên nhà họ Diệp có điên cuồng đến mấy thì cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Vậy thì số ít những học viên này sẽ làm như thế nào?
“Bụp, bụp, bụp…”.
Tự hủy diệt!
Đúng vậy!
Họ không do dự gì mà đều tự hủy diệt.
Kể cả là tự hủy diệt thì cũng phải tiêu diệt đối phương! Có trời mới biết đây là thù hận như thế nào?
Như kiểu ‘không điên cuồng thì không sống được’.
Cách so sánh này đúng là dọa người.
Đừng nói những người có mặt ở đây, ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng không kìm nổi mà sắc mặt tái nhợt đi.
Ngụy Chấn Phong cũng sợ đến nỗi không đứng vững, cũng may có Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ đỡ.
Đám người Phùng Chí Đằng, Hoàng Nhuận Dương và Dư Thủ Lâm đều không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng lại lén nhìn Tô Minh, khiếp sợ đến tận xương tủy.
Tô Minh không chỉ mạnh ngoài sức tưởng tượng, mà kể cả làm giáo tôn dạy dỗ học viên cũng kinh khủng đến vậy.
Mới nửa tháng trời mà đã đào tạo ra đội ngũ ác ma điên cuồng như này.
Đội ngũ này kể cả đối mặt với viện võ đạo nhà họ Cơ thì đều có thể trấn áp được chăng?
“Đám… Đám người mà chúng ta sắp xếp vào viện võ đạo nhà họ Ngụy cũng vô dụng rồi”, Cơ Thương Hải nhìn Công Tôn Hạ, nhỏ giọng nói.
Nhà họ Cơ và nhà Công Tôn cài cắm cường giả của viện võ đạo nhà mình vào viện võ đạo nhà họ Ngụy nhưng cũng không có chút tác dụng gì.
Họ vẫn bị trấn áp như thường.
Đúng là không thể tưởng tượng được, không thể chấp nhận được.
“Không cần vội! Vẫn còn người mạnh hơn mà”, Ngụy Chấn Phong cắn chặt răng, nói với giọng oán hận.
Đám người vây xung quanh sân Tây Lâm, ai nấy cũng đều khiếp sợ nhưng cũng cảm thấy phấn khích, đến nỗi mà toàn thân toát hết mồ hôi.
Họ nhìn chiếc lồng sắt không chớp mắt, nhìn những vũng máu tươi và ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Họ cũng không kìm nổi mà muốn chiến đấu!