Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 567: Họ kinh hãi đến cực độ.   




“Công Tôn Thần đúng là không phải người! Nhà họ Diệp đã bị diệt rồi, hà tất phải sỉ nhục những thi thể này như vậy?”, Triệu Dương khàn giọng nói, trong ánh mắt đều là tia máu, oán hận và áy náy.
“Lẽ nào chúng ta không đi chôn cất những thi thể này sao?”, Văn Bối Bối nhỏ giọng nói, trong giọng nói còn mang theo vẻ nghẹn ngào.
“Không được!”, Trương Dẫn lắc đầu, nói: “Chúng ta không chỉ có một mình, phía sau vẫn còn gia tộc của chúng ta nữa”.
Họ cũng thấy rất đau khổ.
Lúc nhà họ Diệp bị tiêu diệt, họ không thể cùng chết với nhà họ Diệp được, họ nhất định phải sống.
Hiện giờ nhà họ Diệp bị diệt rồi mà họ vẫn không dám đi chôn những thi thể này, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn… Đám người Trương Dẫn thấy hận bản thân mình, hận sự nhu nhược và yếu đuối của mình.
“Công Tôn Thần cố ý đấy, cố ý sỉ nhục những thi thể của nhà họ Diệp chính là muốn dụ một số người phải ra mặt. Hiện giờ ai đứng ra thì người đó sẽ chết, gia tộc của người đó cũng bị diệt”, Triệu Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia tộc phía sau chúng ta cũng có mấy trăm đến mấy ngàn người đấy”.
“Tôi cảm thấy có lỗi với Mộ Cẩn! Mộ Cẩn chết rồi, chết thật rồi, hu hu…”, Văn Bối Bối không thể kìm nổi mà ôm miệng bật khóc. Ngô Yên ở bên cạnh cũng rưng rưng nước mắt an ủi Văn Bối Bối.
“Mẹ kiếp! Tôi phải luyện võ, tôi phải báo thù!”, Trương Dẫn nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tiếc là anh Tô Minh đã… Nếu không thì thằng khốn Công Tôn Thần đâu dám?”, ánh mắt Triệu Dương đỏ ửng, râu tóc tàn tạ. Nhắc đến Tô Minh thì đám người Văn Bối Bối, Ngô Yên và Trương Dẫn đều run rẩy. Họ cảm thấy tiếc nuối và đau khổ…
“Mẹ kiếp! Chết rồi mà vẫn còn trơ mắt ra nhìn cái con khỉ gì nữa”, đúng lúc này, một người trẻ tuổi đẩy xe lăn từ trong khuôn viên nhà họ Diệp đi ra cười nói với vẻ tàn nhẫn. Hắn đi đến phía trước mười thi thể đặt ở trước khuôn viên, nhấc chân giẫm lên một chiếc đầu.
Chiếc đầu đó là của Diệp Phù.
Diệp Phù chết mà không nhắm được mắt.
Trong ánh mắt đó đều là sự hung hãn, kiên định và sát ý.
“Haiz! Trước khi nhà họ Diệp chưa bị diệt thì chẳng phải có rất nhiều bạn bè sao? Hiện giờ chúng chạy đi đâu hết rồi? Đúng là hiện thực tàn nhẫn. Hì hì…”, Công Tôn Thần quét nhìn đám người trước mặt, dường như nhìn thấy đám Triệu Dương ở trong đó nên không kìm nổi mà chế giễu.
“Chết tiệt!”, Trương Dẫn không kìm nổi mà toàn thân run rẩy, định xông ra nhưng bị Triệu Dương ngăn lại: “Đừng tự tìm cái chết nữa! Cường giả của nhà Công Tôn vẫn ở gần đây nên anh không giết chết được hắn đâu. Hắn cố ý đấy”.
“Tô Minh! Mày nhìn thấy chưa? Nhà họ Diệp bị diệt rồi đấy”, một giây sau, Công Tôn Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời u ám tự nói một mình. Nước mưa rơi xuống gò má hắn khiến vẻ tàn nhẫn trên mặt càng rõ hơn.
Cũng đúng lúc này…
“Cộc, cộc, cộc…”, trên nền đất ẩm ướt truyền lại tiếng bước chân, rất chậm rất chậm nhưng lại có sức nặng.
“Tô Minh??”, sau đó tất cả mọi người vây quanh phía trước khuôn viên đều như sắp rơi con ngươi ra ngoài, thậm chí như phát điên.
Thậm chí họ còn ném chiếc ô trong tay mình đi, toàn thân run rẩy như bị điện giật.
Họ kinh hãi đến cực độ.
Thậm chí nhiều người còn lấy tay dụi mắt mình.
Tô… Tô… Tô Minh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.