Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 592: Hắn ta không nhịn nổi nữa!  




Hơn nữa, Đại trưởng lão trước giờ rất thần bí, có tin đồn là Đại trưởng lão còn che giấu thực lực, năng lực chiến đấu thực chiến thậm chí đã tương đương với cảnh giới Đoạt mệnh…
Một mình Đại trưởng lão chỉ cần dùng một ngón tay thôi đã đủ để chọc chết tên nhóc này rồi chứ?!
Trong một lúc, trên sân luyện võ có rất nhiều người đều không kiềm được muốn bật cười, đương nhiên, dù có không kiềm được thì cũng vẫn phải cố, dù gì, Tông chủ và nhóm người Đại trưởng lão đều ở đây, không được để mất hình tượng.
Ngược lại, Lữ Thanh Thanh lại chẳng hề cố kỵ điều gì, nhấc tay lên chỉ vào Tô Minh: “Ha ha ha… lúc trước, cái người tên Diệp Mộ Cẩn gì đó đã mắc bệnh hoang tưởng, nói phét về người đàn ông của cô ta yêu nghiệt ra làm sao, kết quả thì sao, yêu nghiệt như thế mà còn cần người khác đến cứu người đàn ông của cô ta nữa à, anh ta có giỏi thì tự cứu mình đi! Bây giờ, lại lòi ra một tên như anh, cười chết bổn cô nương rồi, anh không phải chính là người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn đấy chứ? Hai người đã bao hết cơn cười của bổn cô nương trong mấy năm nay rồi”
Tô Minh quét mắt nhìn Lữ Thanh Thanh.
Nhưng không hề vội vàng ra tay, ừm, còn phải xác định Lữ Chân Tuân là ai nữa?
“Người thanh niên, cậu chắc chắn không? Đại trưởng lão và Thanh Thanh đều là người của Huyền Thanh Tông, cậu muốn giết bọn họ, ha ha… có lẽ, tất cả mọi người từ trên xuống dưới của Huyền Thanh Tông đều sẽ không đồng ý”. Dương Phụng Lăng nhìn xoáy vào Tô Minh, vốn dĩ ông ta có chút hiếu kỳ về Tô Minh, dù gì thì Tô Minh còn chưa đến 22 tuổi nhưng đã là cảnh giới Tôn giả, đây chính là thiên phú, tương đối khá, cũng chỉ kém hơn mấy đệ tử chân truyền của Huyền Thanh Tông một chút mà thôi nhưng đã đủ để trở thành đệ tử nòng cốt, dù gì ông ta cũng có chút suy nghĩ muốn mời Tô Minh gia nhập vào Huyền Thanh Tông nhưng bây giờ ông ta đã mất đi hứng thú, bởi vì người thanh niên trước mặt này không chỉ tuổi còn trẻ lại quá ngông cuồng, mà rõ ràng là không có đầu óc, loại người không có não thế này cho dù có thiên phú thì cũng chẳng sống được lâu.
Con người ấy à!
Ngu dốt không đáng sợ, chỉ sợ thiếu đi tấm lòng biết kính sợ.
“Không đồng ý, vậy thì tôi sẽ giết cho đến khi nào tất cả Huyền Thanh Tông từ trên xuống dưới đều đồng ý, thế nào?”, Tô Minh hỏi ngược lại.
Rất nghiêm túc.
Không hề có chút ý đùa cợt nào.
Lần này, đám đệ tử và những người có địa vị cao ở Huyền Thanh Tông vốn dĩ chỉ coi Tô Minh như tên ngốc, cười cợt anh thì đều thay đổi sắc mặt!!!
Từng luồng ánh mắt mang đầy ý muốn giết người găm thẳng lên Tô Minh.
“Tông chủ, đệ tử xin chiến!”, Từ Vô Pháp cất lời.
Hắn ta không nhịn nổi nữa!
Là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, hắn cảm thấy mình nên đứng ra chiến đấu để duy trì tôn nghiêm cho Huyền Thanh Tông!
“Cái này…”, Dương Phụng Lăng hơi do dự, bởi vì Từ Vô Pháp chính là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, đã là cảnh giới Tôn giả Hậu kỳ, lại thêm có thể chiến đấu vượt cấp, thực lực tương đối đáng sợ.
Dương Phụng Lăng cảm thấy, để Từ Vô Pháp ra tay có vẻ như hơi bắt nạt người ta.
Trên thực tế, Dương Phụng Lăng cảm thấy, tốt nhất là để Lữ Thanh Thanh ra tay, đáng tiếc, Lữ Thanh Thanh mặc dù có thực lực không tệ nhưng đại khái vẫn không phải là đối thủ của người thanh niên trước mặt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.