Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 603: Đây mới thật sự là báo thù.   




“Két, két, két….”.
Cuối cùng, mặc dù Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng được chắn bởi bia đá màu máu và sách màu vàng nhưng hai thứ này cũng dần bị ảnh hưởng. Bia màu máu cũng nhạt dần, còn sách màu vàng cũng thế.
Trên bia đá đã có vết nứt, còn trên bìa sách cũng bị rách một trang.
“Chuyện này…”, Dương Phụng Lăng chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Bia đá màu máu của ông ta là bảo bối phòng ngự đẳng cấp, là một trong những bảo vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông, kế thừa mấy trăm năm rồi.
Theo như cách nói của tông chủ kỳ trước thì bia đá màu máu có thể chắn được một đòn của cảnh giới bán bộ hóa thần.
Cảnh giới hóa thần là còn trên cả cảnh giới đoạt mệnh.
Hạ giới đã hơn 500 năm không xuất hiện cảnh giới hóa thần. Kể cả ở phía các gia tộc hộ thần ở thượng giới thì cũng rất hiếm gặp cảnh giới hóa thần.
Lẽ nào người trẻ tuổi trước mặt này đã có thực lực đó rồi?
Rõ ràng là cậu ta chưa đến 22 tuổi mà.
Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông trên võ trường đều sợ mất hồn.
Mấy vị trưởng lão đều chết rồi, lẽ nào Huyền Thanh Tông sắp bị diệt rồi sao?
“Huyền Thanh Tông không tồi đâu! Bảo bối nhiều thế cơ mà! Nhưng ngoài hai cái này, các người còn cái nào nữa không?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng, cười nhạt hỏi.
Khí tức trên người lại sục sôi, Tô Minh lại một lần nữa triển khai kiếm pháp.
Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân sợ đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi.
Họ chắc chắn rằng, nhìn từ khí tức hiện giờ trên người Tô Minh thì anh có thể triển khai được kiếm pháp khủng khiếp như ban nãy.
Quá là khủng khiếp!
Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng như phát điên.
“Đợi đã!”, hai người dường như hô lên cùng lúc.
“Xin cậu chủ Tô đợi một chút!”, Lữ Chân Tuân thấy đầu óc tê dại, nói: “Cậu chủ Tô! Tôi là Lữ Chân Tuân. Tôi có tội với cậu, hôm đó, cô Diệp…”.
Nhưng chưa đợi ông ta nói hết câu thì Tô Minh đã ngắt lời: “Tôi không muốn nghe mấy lời thừa thãi của ông. Tôi muốn ông và cả cháu gái ông quỳ xuống dập đầu, dập đến chết mới thôi”.
Tô Minh không hề có ý nói đùa.
Lúc này Viên Phương Hà và Tiêu Nhược Dư ở phía sau đều vô cùng kinh hãi.
Tàn nhẫn quá!
Yêu cầu này của Tô Minh đúng là…
Trời ơi!
Yêu cầu này còn tàn nhẫn gấp một ngàn, một vạn lần việc chém giết Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh.
Đây mới thật sự là báo thù.
Lúc đầu Lữ Chân Tuân vô cùng phẫn nộ, nhưng sau đó là sợ hãi. Lúc này ông ta chỉ trầm ngâm không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.