Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 619: Hắn suýt chút nữa thì… thì đã chết!  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai tròng mắt Thẩm Dật co lại, nhìn gắt gao Tô Minh mà không dám tin.
Đó là vẻ kinh ngạc mà không thể dùng lời gì diễn tả.
Tô Minh thật sự… Thật sự muốn giết mình? Thật sự dám giết mình?
Lúc này, ngoài sự chấn động thì trong đầu Thẩm Dật hoàn toàn trống rỗng.
Hắn ngây người ra…
Nhưng…
Tô Minh định bóp gãy cổ Thẩm Dật nhưng không thành công.
Trong chớp mắt.
“Láo toét!”, một giọng nói trầm đục già cỗi như từ thuở xa xôi ngàn năm trước vọng lại.
Mà người Tô Minh lại cong xuống một cách kỳ lạ.
Sau đó anh bị đánh bay.
Anh hoàn toàn không biết đối phương ra tay thế nào.
Càng không biết đối phương đã ẩn náu bên người mình từ nãy.
“Ông Mộc, cứu cháu với!”, Thẩm Dật sống sót từ trong cõi chết thì vui mừng nhưng đồng thời cũng hoảng loạn và oán hận, nào còn vẻ bình tĩnh, nằm lòng tất cả như lúc trước nữa. Hắn dơ tay, chỉ về phía Tô Minh bị đánh bay, gào lên.
Hắn suýt chút nữa thì… thì đã chết!
Nếu không phải thực lực của một hộ đạo giả như ông Mộc vượt quá suy đoán của hắn thì hắn đã thật sự chết rồi!
Trong lúc bị đánh bay, Tô Minh trông thì như không bị thương gì.
Thực tế, nội tạng, kinh mạch, xương cốt trong người anh đều bị đánh nát.
“Người ẩn mình trong không trung đó, thật… thật mạnh!”, suy nghĩ trong đầu Tô Minh trở nên mơ hồ.
Cho dù anh có khả năng hồi phục cùng sức sống mạnh mẽ thì cũng suýt chút nữa bị đánh chết.
Đúng vậy.
Nếu vừa rồi ông lão kia ra tay độc ác chút nữa thì anh đã bị đánh cho nát bét, chết thật rồi, khả năng hồi phục, sức sống, khí huyết gì đó đều vô dụng.
Ngay cả kho tàng huyết mạch cũng không có tác dụng.
Trong lúc bị đánh bay, anh mơ màng gần như rơi vào hôn mê, nhưng may mà kho tàng huyết mạch điên cuồng chảy trong người anh có tác dụng làm bình ổn trái tim, thanh lọc bộ não.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.