Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 67: Võ trường rơi vào tĩnh lặng




Cú đấm ra lực mạnh mẽ như một viên đá to rơi xuống mặt hồ khiến mặt nước đều rúng động.
Càng đáng sợ hơn là cú đấm như một lưỡi dao sắc nhọn mang theo một luồng sát khí khiến người ta lạnh lẽo, hơi thở như bị bóp nghẹt!
“Lại mạnh hơn rồi?”, phía xa, Diệp Phù lẩm bẩm một câu, trong lòng thầm kiêng dè.
Đồng tử Chu Khánh Di co lại, cô ta có hơi sợ hãi, quên mất hét lên bảo Tô Minh tránh ra.
Tô Minh vậy mà vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy như thể đã hóa đá!
Tên này không phải sợ đến ngu người rồi đấy chứ?
Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy…
Cho đến khi nắm đấm của Diệp Võ đã sắp chạm đến vai anh.
Trên thực tế, cú đấm này vốn định nhắm vào ngực Tô Minh nhưng Diệp Võ thấy anh không hề có phản ứng gì thì e sợ cú đấm của mình sẽ khiến nội tạng của anh đều dập nát hết, thậm chí còn khiến anh mất mạng luôn.
Hắn ta còn chưa đến mức muốn giết Tô Minh, hơn nữa anh cũng là người do cô cả mời đến.
Vì thế đường quyền thay đổi, cuối cùng nhắm vào vai anh.
“Bốp!”
Chỉ trong chớp mắt cú đấm của Diệp Võ đã rơi lên vai Tô Minh phát ra âm thanh trầm trầm.
Khuôn mặt Chu Khánh Di trắng bệch, trong lòng cô ta vốn vẫn ôm một tia hy vọng vào thực lực của Tô Minh, nhưng hiện tại đều tan vỡ rồi.
Cô ta dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Tô Minh bị đánh bay, nôn ra máu, bả vai đứt gãy, nằm liệt trong bệnh viện tới mấy tháng.
Không chỉ Chu Khánh Di nghĩ vậy, tất cả những người có mặt ở đây cũng nghĩ thế.
Nhưng.
Sự thực là…
Sau một tiếng vang trầm trầm, bả vai Tô Minh đột nhiên co lại, sau đó bật ngược ra.
Nắm đấm của Diệp Võ đã vặn vẹo biến hình, cổ tay vặn ngược dường như đã gãy rồi.
Vẻ mặt Diệp Võ thay đổi, đau đớn, kinh ngạc đều thể viết rõ lên mặt, miệng thì há to.
Thân hình hắn ta không khống chế được mà lui về sau, cho dù hắn ta có cố giẫm mạnh chân xuống đất làm tăng ma sát cũng vẫn không ngừng lùi lại, bàn chân lê trên đất tạo ra những vệt sâu rõ ràng.
Diệp Võ lui lại hơn 10m mới lảo đảo dừng lại.
Lúc dừng, khóe miệng hắn ta toàn là máu, cánh tay co rút, nắm đấm đã tím tái, sưng vù lên, cổ tay đỏ lừ.
Tô Minh lại vẫn đứng yên, chân hoàn toàn không dịch chuyển một li nào.
Trên vai anh, ngoại trừ áo có vài nếp nhăn ra thì không còn gì khác.
“Anh…”, Diệp Võ thở hồng hộc, hắn ta phát điên đến nơi rồi, như thể có một thanh kiếm sắc nhọn rạch ra tâm trí hắn ta khiến những nhận thức của hắn ta về võ đạo đều sụp đổ.
Một cú đấm của hắn ta phải tương đương với 200 cân!
Con số này đã vượt qua sức mạnh của một tu giả võ đạo cảnh giới Tông Sư sơ kỳ rồi!
Một quyền của hắn ta mang theo sức mạnh có thể đập nát một chiếc xe ô tô con, đập vỡ một bức tường cũng rất dễ dàng.
Chứ đừng nói là khi cú đấm này rơi lên cơ thể người.
Thực tế vừa rồi nắm đấm của hắn ta đánh trúng người Tô Minh nhưng lại như đánh lên một ngọn núi đồ sộ!
Cảm giác tuyệt vọng đó không thể nào tưởng tượng được!
Võ trường rơi vào tĩnh lặng.
Rất nhiều học viên quên cả hô hấp.
Chu Khánh Di nhìn Tô Minh, đôi mắt đẹp trợn trừng như muốn rớt luôn ra ngoài.
Anh rốt cuộc mạnh đến mức nào? Anh chỉ đứng yên đó cho người ta đánh nhưng không hề bị thương, ngược lại, người bị thương lại là bản thân Diệp Võ!
Quá kinh ngạc!
“Tôi nói rồi, anh không được coi là một “ải”, có vấn đề gì không?”, Tô Minh bình thản lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh.
Lúc còn ở trên núi, mỗi ngày anh đều ngâm mình trong nước thuốc, lại thêm ông già cố ý rèn giũa, tôi luyện.
Trong “Thái huyền thôn linh chân kinh” còn có chương về luyện gân cốt, anh cũng học một phần, đạt được không ít thành quả.
Vì thế cơ thể anh sớm đã cứng rắn như sắt thép rồi.
Sức mạnh cỡ 200 cân còn không làm rách da anh, quá yếu.
“A!”, bị Tô Minh sỉ nhục lần nữa, lại thêm sự sợ hãi kinh ngạc đối với anh đồng thời tuôn ra, lòng tự trọng khiến Diệp Võ cho dù biết đánh không lại những vẫn cứ xông lên.
“Bốp…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.