Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 68: Hai nắm đấm chạm vào nhau




Diệp Võ nén nhịn cơn đau nơi cánh tay và vết thương do lục phủ ngũ tạng bị chấn động gây ra, hắn chuyển động chân khí bên trong cơ thể dồn hết về phía hai chân.
Hai chân đang dẫm trên mặt đất, ngay cả tiếng gió cũng mang theo sức mạnh, tốc độ chuyển động cực nhanh, xông thẳng về phía chính diện của Tô Minh, nơi tiếp xúc giữa bàn chân và mặt đất còn truyền đến tiếng u u nho nhỏ do bị chấn động.
Mà Tô Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có bất cứ động tác nào, thậm chí, cảm xúc trên mặt anh cũng chẳng hề thay đổi.
Chớp mắt sau, Diệp Võ và Tô Minh đã đối mặt với nhau.
“Tứ phương quyền!”, Diệp Võ dùng hết sức lực, thậm chí đã dùng cả 200% sức mạnh, đến “Tứ phương quyền” mà hắn tu luyện cũng đã phát huy hết ra.
Quyền ấn cuồn cuộn, tứ phía tụ khí, như thể một dây pháo đang nổ lép bép trong không khí, quyền ấn tới tấp tấn công về phía trước mặt Tô Minh.
Mắt thấy quyền ấn kia đã đến sát ngay trước mặt Tô Minh, sắp chạm đến người anh rồi.
Đột nhiên.
Tô Minh cũng nhấc nắm đấm lên. . Truyện Cung Đấu
Từ dưới hướng lên trên.
“Ầm…”.
Hai nắm đấm chạm vào nhau.
Tô Minh vẫn không hề thay đổi.
Mà Diệp Võ lần này không phải lùi ngược về phía sau nữa mà là bị bật ngã bay về phía sau.
Hơn nữa, cơ bắp và thịt trên cánh tay đó của Diệp Võ bỗng nứt toác ra, máu tươi đầm đìa thấm ướt cả quần áo.
Trên nắm đấm to bè đã có một số chỗ xương bị đứt gãy chọc cả ra ngoài thịt, trông vô cùng thảm hại.
Chỉ nhìn thôi đã thấy đau thấu tim gan.
Diệp Võ bay ra ngoài đến mười mét mới rơi mạnh xuống đất.
“Không… không thể nào…”, sau khi rơi xuống đất, Diệp Võ dường như quên cả cơn đau, trong đầu hắn chỉ toàn là khó tin.
Hắn vô cùng tự tin và tự phụ với nắm đấm cùng sức mạnh của mình, trong mắt hắn, người thanh niên trẻ tuổi hơn rất nhiều so với hắn đây chẳng là cái thá gì, còn kém hắn cả mười vạn tám nghìn dặm!!!
Hắn làm sao mà chấp nhận được sự thật này?
Lòng tin với võ đạo của hắn dường như sắp đổ vỡ cả rồi.
“Nếu như Mộ Cẩn đã để tôi đến làm giáo tôn của các người, vậy thì Tô Minh tôi chắc chắn có khả năng đó, anh tự nhận thấy trên phương diện sức mạnh thì mình cũng có chút thiên phú? Chút thiên phú đó của anh chẳng là cái thá gì”, Tô Minh cất lời, đả kích một cách không nể nang.
Nếu như anh đã muốn làm giáo tôn của viện võ đạo nhà họ Diệp, vậy thì anh sẽ phải có trách nhiệm.
Đầu tiên, anh phải khiến cho đám người kiêu căng ngạo mạn, mắt lúc nào cũng nhìn lên trời này một bài học. Anh phải phá vỡ sự kiêu căng và tự phụ của bọn họ.
Phá xong rồi làm lại.
“Còn có ai không phục tôi không? Muốn khiêu chiến với tôi không? Bây giờ có thể đứng ra đây!”, Tô Minh ngẩng đầu lại nhìn về phía tất cả những người khác có mặt trên sân luyện võ.
Hôm nay, có người không phục, anh có thể chấp nhận khiêu chiến, nhưng nếu qua hôm nay, thì anh chính là giáo tôn!
Anh nói cái gì, đám học viên này đều phải nghe theo một cách vô điều kiện, nếu mà còn dám không tôn trọng kính trọng thì anh sẽ quyết không nể nang tống cổ hết đám người này ra khỏi viện võ đạo của nhà họ Diệp, chắc hẳn, Diệp Mộ Cẩn cũng sẽ không ngăn cản anh.
Đối diện với sự bá đạo vô đối của Tô Minh, bên trong viện võ đạo chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối.
Bọn họ đã bị doạ cho sợ hết hồn.
Đến cả Diệp Võ cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, hơn nữa, Tô Minh còn đánh bại Diệp Võ khi hắn sử dụng chiêu thức mà mình am tường nhất.
Sự hùng mạnh của Tô Minh quả thực khó mà có thể hình dung ra được, không ai lại muốn đi chịu chết cả.
“Không có ai à?”, Tô Minh hừ một tiếng: “Trước đó người nào người nấy châm chọc, cười nhạo rôm rả như thế, tôi còn tưởng các người cũng là cây đinh nhọn không sợ trời không sợ đất, kết quả mới có vài phút mà đã thành một đám yếu đuối như sên cả rồi à?”
Tô Minh cố ý sỉ nhục.
Kích động.
Quả nhiên, trong viện võ đạo có rất nhiều người không kiềm được mà thở hắt ra.
Bọn họ trước giờ nào có từng bị người ta sỉ nhục như vậy?
“Khó chịu rồi hả?”, Tô Minh hừ mũi nói: “Ai thấy khó chịu thì đứng ra đây!”
Ép người quá đáng!!!
Đây mới gọi là ép người quá đáng.
“Tôi là Diệp Phù!”, sau mấy nhịp thở, Diệp Phù đứng ra, bởi vì anh ta cảm thấy, nếu như mình không đứng ra mà vẫn còn phải nhẫn nhịn chịu đựng tiếp thì ý chí một lòng vì kiếm đạo của anh ta sẽ bị đập tan mất.
Kiếm tu, phải là người không biết run sợ.
Phải là người luôn tiến về phía trước. “Tôi là kiếm tu”, Diệp Phù nắm trong tay một thanh kiếm dài màu đen, lưỡi kiếm khá mỏng cũng không hề rộng, duy chỉ có một đặc điểm là kiếm màu đen, thuộc loại màu đen tuyền, nhưng lại toả ra ánh hào quang màu đen huyền loé mắt, mũi kiếm cực kỳ sắc nhọn.
Quan sát kỹ, chuôi của thanh kiếm đen dài này đã bị mài mòn bởi thời gian, hẳn là do người dùng nó đã sử dụng rất nhiều năm.
Diệp Phù nhấc kiếm lên đi về phía Tô Minh.
“Đội trưởng Diệp Phù cố lên!”, không biết là ai hét lên một tiếng, bất ngờ, trong sân luyện võ, hầu như tất cả mọi người đều dùng hết sức mình để hét lên theo “Đội trưởng Diệp Phù cố lên!”
Cùng chung mối thù.
Tất cả mọi người đứng trong sân luyện võ của nhà họ Diệp, bất luận là người của các chi hay là người của dòng chính, hoặc là những người của các gia tộc liên minh khác, giờ phút này, dường như đều chung một lòng.
Cho dù là Diệp Võ, một người luôn không hợp với Diệp Phù cũng bất giác siết chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm cổ vũ cho Diệp Phù.
“Kiếm tu? Xem ra, anh rất tự tin với khả năng sử dụng kiếm của mình, mà tôi, thì lại thích nhất là đánh bại người khác bằng chính thứ mà họ giỏi nhất. Cho nên, tôi cũng dùng kiếm”, Tô Minh nhìn về phía Diệp phù, mỉm cười.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Diệp Phù bỗng trở nên cực kỳ sắc bén.
Anh ta dám chắc rằng, người thanh niên tên Tô Minh trước mắt này là người kiêu ngạo nhất, ngông cuồng nhất mà anh ta từng gặp trong cuộc đời mình!
Kiếm của anh ta đã sắp không kiềm chế được mà bắt đầu run lên rồi!
“Cô Chu, lấy giúp tôi một thanh kiếm”, Tô Minh quay đầu nói với Chu Khánh Di ở bên cạnh.
Tô Minh không hề sử dụng Xích Ảnh kiếm của mình, nói khó nghe một chút là vì, Diệp Phù trước mặt này quá yếu, yếu đến mức đáng thương, anh ta chưa xứng để anh phải dùng đến Xích Ảnh.
Còn nói dễ nghe chút thì, Xích Ảnh kiếm mà xuất hiện, anh sợ rằng đến cả dũng khí để Diệp Phù múa kiếm trước mặt anh cũng chẳng còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.