Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 840: Khó mà tưởng tượng nổi.  




Đương nhiên, những suy nghĩ này đều là suy nghĩ thoáng qua trong đầu của Tô Minh.
Lúc này, anh càng cảm thấy nghiêm trọng, càng cần phải cẩn thận để làm sao sống sót trong tay Trần Thanh Minh.
Cũng chính vào lúc này.
“Xoạt”.
Rơi xuống!!!
Luồng ánh sáng vàng kim chảy trên thanh Long Ngục Kiếm, tích tắc rơi xuống người Tô Minh.
Một giây này.
“Không”, từ phía xa, rất xa, Quý Thanh Hoà hét lên thất thanh, thoáng chốc nước mắt đầy mặt, tuyệt vọng.
Lâm Chân Võ cũng tái mét cả mặt.
Xong rồi.
Long Ngục Kiếm kia rốt cuộc mạnh thế nào, tất cả mọi người đều biết, trước đó, Long Ngục Kiếm chỉ là một tia ánh sáng vàng kim mỏng manh chảy xuống, rất phân tán cũng rất mỏng manh rơi trên cả ngàn vạn người có mặt ở sân Linh Võ đã mang đến cảm giác uy hiếp chí mạng.
Mà lúc này, lại ngưng tụ như vậy.
Chói mắt như vậy.
Tinh tuý như vậy.
Long Ngục Kiếm chỉ khoá chặt một mình Tô Minh, ánh sáng vàng kim kia chỉ chảy lên người Tô Minh kia rốt cuộc mạnh đến mức nào?!
Khó mà tưởng tượng nổi.
Tô Minh ắt phải chết!
“Ha ha cuối cùng cũng vẫn phải chết, mặc cho anh yêu nghiệt ra sao, chết rồi, cũng chỉ là một nắm đất mà thôi”, ở phía xa, Vu Khung lẩm bẩm một mình, hưng phấn, tàn nhẫn, độc ác, cực kỳ đắc ý.
Vui khi thấy người hặp hoạ.
Hắn ta thừa nhận, thực lực và thiên phú của Tô Minh đã vượt xa hắn.
Nhưng thế thì đã sao?!!!
Ha ha ha.
Trong một thoáng, vô số ánh mắt dán chặt lên người Tô Minh.
Những ánh mắt đó, là thương tiếc, là than thở, là đáng tiếc, là cười trên nỗi đau của người khác, những người khác nhau đều có những cảm xúc khác nhau.
Nhưng, bọn họ đều biết, Tô Minh sắp bị xé xác thành Hư vô rồi.
“Đi mạnh khoẻ, không tiễn”, Trần Thanh Minh lạnh lùng buông một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.