Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 850: Vậy còn có ai ngăn được nữa chứ?  




Nó giống như một ngọn núi lớn đang chật vật chạy trốn.
Chạy trốn?
Đúng thế.
Chính là bỏ chạy, vắt giò lên cổ chạy!
Đúng là mở rộng tầm mắt.
Lâm Chân Võ và đám lãnh đạo của học viện Linh Võ đều ngơ ngác, dại ra, hồn lìa khỏi người.
Họ có chết cũng không ngờ, át chủ bài mạnh nhất của học viện Linh Võ, bức tường thành cuối cùng lại bỏ chạy!
Lâm Chân Võ run rẩy giơ tay lên, xoa đôi mắt mình.
Ông ta cảm thấy như đang nằm mơ.
"Cờ Thiên Hồn là bí bảo đứng đầu, ở thời thượng cổ cũng thuộc loại hiếm có. Nó quá mạnh! Khó có thể chống lại! Cũng chẳng trách được bổn tọa!"
Trâu Tử Viêm vừa trốn liền chui vào trong hư không.
Chỉ để lại một câu, rồi biến mất.
Mà hàng ngàn quỷ hồn cũng dừng lại.
Sắp hàng chỉnh tề.
Hiên ngang hào hùng.
Trần Thanh Minh đứng ở trung tâm lá cờ, khí thế rào rạt, kinh mạch cả người càng đen hơn, đen đến nỗi hút mọi ánh sáng.
Trần Thanh Minh cười ha ha: "Cờ Thiên Hồn là vô địch! Thằng con hoang! Bổn tọa muốn mày đi - chết! Thì chẳng ai trên đời này có thể cứu được mày đâu! Học viện Linh Võ không được, yêu thú thượng cổ cũng không! Ngay cả ông trời cũng càng không!"
Bà ta vừa nói xong, hàng ngàn quỷ hồn chợt quay đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
"Haiz, ý trời! Ý trời mà!", Lâm Chân Võ tuyệt vọng, thẫn thờ than thở.
"Tô Minh, học viện Linh Võ không thể cứu được cậu, nhưng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi!"
Như lời Trần Thanh Minh đó, trên đời này đã không ai có thể cứu được Tô Minh.
Ông ta không biết trâu Tử Viêm mạnh bao nhiêu, nhưng nó muốn giết chết một cảnh giới Chân Vương như ông ta thì dễ như trở bàn tay.
Thế mà lại không thể ngăn cản cờ Thiên Hồn của Trần Thanh Minh.
Vậy còn có ai ngăn được nữa chứ?
Đừng nói học viện Linh Võ, ngay cả tầng võ đạo đứng đầu trong tầm trung hay tầng võ đạo cấp cao bình thường, đối mặt với Trần Thanh Minh cầm cờ Thiên Hồn cũng chỉ đành bó tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.