Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 856: Cũng coi như là yên tâm phần nào.   




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phải biết rằng, Mạnh Lăng mới 23 tuổi.
Ngoài ra, hình như Mạnh Lăng còn có chiến thể gì đó.
Mặc dù Tô Minh cũng rất yêu nghiệt nhưng dù sao thì trái đất cũng cách đại lục Thanh Huyền khá xa.
Kể cả Tô Minh có yêu nghiệt đến mức nào thì cũng không cùng đẳng cấp với Mạnh Lăng ở đại lục Thanh Huyền được. Chứ càng không nói đến việc Mạnh Lăng đã ở cảnh giới Thông Thiên rồi.
Mặc dù không muốn đến nhưng Hứa Như Ý cảm thấy, nếu mình không đến mà một mình Mạnh Lăng đến học viện Linh Võ thì Tô Minh chết chắc.
Có mình ở đó, biết đâu có thể ngăn cản Mạnh Lăng giết Tô Minh.
Hiện giờ đã đến học viện Linh Võ rồi, cũng coi như là yên tâm phần nào.
Điều cô ta muốn làm lúc này là làm sao để bắt nạt Tô Minh, làm sao để anh ngoan ngoãn xin lỗi, gọi cô ta một tiếng chị, chứ không muốn lấy mạng của anh.
Chỉ nghĩ đến đây thôi mà đã phấn khích rồi.
“Sư muội! Chúng ta tìm một người để hỏi xem Tô Minh đang ở đâu?”, Mạnh Lăng lên tiếng nói. Hắn mặc bộ đồ màu trắng, cầm chiếc quạt xếp, thanh kiếm dài, cộng với khí chất hơn người, ngoại hình tuấn tú, thoạt nhìn trông như tiên nhân. Vì vậy mà rất nhiều học viên đi lại ở học viện Linh Võ đều quay lại nhìn hắn.
“Được! Anh hỏi đi!”, Hứa Như Ý gật đầu, trong đôi mắt đẹp đều là sự mong đợi. Cô ta thật sự rất muốn nhìn thấy biểu cảm của Tô Minh khi nhìn thấy mình xuất hiện ở trước mặt anh ngay lúc này?
Rất nhanh, hai người đã chặn đường một học viên của học viện Linh Võ lại và hỏi.
“Các người tìm Tô Minh sao?”, học viên đó nói với giọng kỳ dị: “Các người không biết Tô Minh đang bế quan ở Ngộ Đạo Các sao? Đúng là kỳ lạ! Các người có phải là học viên của học viện Linh Võ không? Thế mà không biết Tô Minh đang ở đâu sao?”
Trong lời nói của học viên đó toàn là sự tôn kính khi nhắc đến Tô Minh.
“Ngộ Đạo Các?”, sắc mặt Hứa Như Ý và Mạnh Lăng đều có chút quái dị.
Sau đó hai người không kìm nổi lại tìm mấy học viên để hỏi.
Một tiếng sau… Hứa Như Ý và Mạnh Lăng cũng hiểu được phần nào.
“Thú vị đấy! Sư muội! Xem ra kẻ thù này đúng là yêu nghiệt hiếm gặp”, Mạnh Lăng cười nói với vẻ bỡn cợt. Nhưng vẻ kiêu ngạo và tự tin trong ánh mắt vẫn không có gì thay đổi.
“Tất nhiên rồi! Có thể khiến tôi oán hận thì tất nhiên phải là yêu nghiệt tuyệt thế rồi”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng thấy không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.