Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 857: Đây là quy tắc!  




Nhưng nào ngờ… Tô Minh lại đánh bại cả một vị giáo tôn?
Hơn nữa, giáo tôn đó còn ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ? Lại có bảo vật đẳng cấp, nghe mà cứ như nghe truyện cổ tích vậy.
Nếu mình muốn ra tay thì đúng là không thể.
“Anh còn cười được sao? Đừng để đến lúc không dạy dỗ được Tô Minh mà còn bị hắn cho bài học đấy?”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói.
“Ha ha…”, Mạnh Lăng cười lớn, nói: “Sư muội! Em nghĩ là có thể không?”
Hứa Như Ý không nói gì. Mặc dù Mạnh Lăng luôn với thái độ hống hách ra vẻ ta đây nhưng cô ta cũng phần nào hiểu được thực lực của hắn mạnh đến đâu.
Hơn nữa, thực lực của hắn còn khủng khiếp hơn cảnh giới rất nhiều.
Trong lứa thanh niên ở đại lục Tụng Thiên đều không có ai có thể khiến Mạnh Lăng dốc hết sức lực để chiến đấu.
Hứa Như Ý cũng biết, kể cả Tô Minh có mạnh đến mức nào thì cũng không thể là đối thủ của Mạnh Lăng.
“Nếu Tô Minh bế quan thì chúng ta đợi chút vậy”, Mạnh Lăng lại nói: “Thứ duy nhất khiến anh thấy hứng thú ở học viện Linh Võ chính là rừng Kiếm Bi”.
Vì vậy, hai người trực tiếp đi đến rừng Kiếm Bi.
Phía trước rừng Kiếm Bi có hai ông lão đứng canh gác. Đây là hai ‘lão quái vật’ ở đời trước của học viện Linh Võ.
“Xin chào tiền bối!”, Hứa Như Ý và Mạnh Lăng cung kính nói.
Hai ông lão nhìn Mạnh Lăng một cái, trong ánh mắt già nua toát lên vẻ kinh ngạc. Bởi họ không nhìn thấu người con trai này.
“Thưa hai vị! Tôi tên là Mạnh Lăng, muốn vào rừng Kiếm Bi tu luyện một chút”, Mạnh Lăng nói.
Hai ông lão lắc đầu, nói: “Trước khi Tô Minh chưa rời khỏi học viện Linh Võ thì ngoài viện trưởng, không có ai có thể vào rừng Kiếm Bi”.
Đây là quy tắc!
Mạnh Lăng ngây người ra, Hứa Như Ý cũng vậy.
“Tại sao vậy?”. Mạnh Lăng hỏi lại.
“Bởi vì lão tổ từng có quy tắc, rừng Kiếm Bi chỉ có viện trưởng và học viên có thực lực mạnh nhất mới có thể vào”.
“Tôi cũng là học viên của học viện Linh Võ mà”, Mạnh Lăng nói lớn giọng: “Lẽ nào hai vị nghĩ thực lực của tôi không bằng Tô Minh sao?”
Hai ông lão không nói gì mà chỉ trầm ngâm một lúc.
“Thưa hai vị! Tô Minh đang bế quan, nếu như hắn không bế quan thì tôi đã đi khiêu chiến với hắn rồi”, Mạnh Lăng có chút tức giận, nói.
Hai ông lão vẫn không nói gì, bộ dạng thì theo kiểu không cho vào.
Sắc mặt Mạnh Lăng lạnh lùng, nói: “Hai vị không biết gì về thiên tài sao? Núi cao còn có núi cao hơn đấy”.
Sau đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.