Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 892: Chứ có ai dám dùng?  




"Nếu không muốn quỳ xuống xin lỗi, tự hủy đan điền, vậy đi chết đi! Cái thứ rác rưởi buồn nôn đáng chết trăm ngàn lần!", Hoàng Linh Viện hét lên, mặt mày vặn vẹo hết sức đáng sợ.
Cô ta vừa hét xong.
Rồi đột nhiên, ném một thứ về phía Tô Minh.
Đột ngột.
Chỉ trong chớp nhoáng.
Còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thì.
Một lá bùa màu đen đã bay tới trước mặt Tô Minh.
"Cô ba, đừng!", con ngươi bà Ngụy co rút lại, hét lạc cả giọng.
Nhưng đã muộn.
Đó là "Bùa lõi tầng võ đạo".
Nó đáng sợ cỡ nào?
Cơ bản thì nó là năng lực của một tầng võ đạo được áp súc hàng tỷ lần bị phong ấn trong lá bùa.
Khi nó bị ném văng ra, vậy sẽ mạnh cỡ nào?
Đáp là mạnh đến nỗi không thể nào diễn tả nổi.
Đương nhiên, cái Hoàng Linh Viện dùng là "Bùa lõi tầng võ đạo" loại nhỏ, chắc chỉ lớn bằng một phần ngàn tầng Trái Đất thôi.
Nhưng chỉ vậy thì lá "Bùa lõi tầng võ đạo" kia cũng cực kỳ cực kỳ cực kỳ quý báu. Cô ba cũng chỉ có một lá, còn là khi mẹ cô ta sắp chết để lại cho cô ta.
Cũng được xem như bùa hộ mệnh của cô ta.
Nhưng tại sao lại có thể dùng như vậy?
Cô ta điên rồi ư?
Một lá "Bùa lõi tầng võ đạo" kiểu ấy, dù là cả cái đại lục Tinh Vũ này chắc cũng chỉ có 1, 2 lá mà thôi.
Trước giờ toàn dùng để truyền thừa cho đời sau.
Chứ có ai dám dùng?
Bà Ngụy biết Hoàng Linh Viện cố chấp, nhưng không ngờ lại cứng đầu đến mức này.
Trong giây phút ấy.
Mặt mày Tô Minh đầy nghiêm trọng.
Anh định dùng thân pháp và tốc độ để rời khỏi phạm vi nổ tung của bùa lõi tầng võ đạo, lại chẳng kịp nữa rồi. Khi lá bùa kia bị ném ra, thì nó cũng đã tỏa định anh.
Không phải anh sơ suất, mà là bùa lõi tầng võ đạo quá kinh khủng, còn bất ngờ nữa.
Anh cảm giác được cái chết đang gần kề, nên dứt khoát ôm lấy Hứa Như Ý vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.