Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 894: Đương nhiên còn sống.  




"Thằng con hoang, chết rồi chứ gì? Có ngon, mày còn sống xem? Ha ha ha ha ha ha", Hoàng Linh Viện cười đắc ý, cực kỳ hả hê: "Con kiến chui ra từ tầng võ đạo cấp thấp thì dù có tư chất cao như nào, cũng là loại ruồi bọ thấp kém! Dám đánh cậu Mạnh bị thương thì phải chết thôi! Ha ha ha ha".
"Đồ đĩ, tao phải giết mày!", Quý Thanh Hòa nổi điên, hai hàng máu chảy xuôi nơi khóe mắt, liều mạng xông về phía Hoàng Linh Viện. Vào lúc này, không ngờ ý cảnh 'siêu việt' lại đột phá. Đôi mắt cô ta đỏ chót, tràn ngập sát khí, điền cuồng xông thẳng tới Hoàng Linh Viện.
Thế nhưng, phút chốc đã bị bà lão họ Ngụy đứng cạnh Hoàng Linh Viện ngăn cản.
Bà ta ngẩng đầu lên.
Không ngờ lại là Chân Vương, chính xác hơn là Chân Vương trung kỳ. Một Chân Vương trung kỳ chân chính.
Bà ta chỉ dùng khí thế thôi đã ngăn cản và chèn ép được Quý Thanh Hòa.
"Cô ba, cô", sắc mặc bà lão họ Ngụy cũng hết sức khó coi. Bà ta rất muốn chửi cô ta một trận, nhưng chuyện cũng đã rồi.
"Cô Hoàng, cô", Mạnh Lăng cũng lộ ra ánh mắt phức tạp, vừa kinh ngạc lẫn cảm động tình cảm mà Hoàng Linh Viện dành cho mình. Nhưng, Hứa Như Ý đứng chung với Tô Minh, nếu anh ta chết thì sao cô ta còn sống được chứ?
Có điều, hắn lại chẳng thể trách Hoàng Linh Viện, cô ta làm thế là vì mình.
Mạnh Lăng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ ngơ ngác lắc đầu.
Ngay sau đó.
"Ù ù ù".
Sát khí!
Sát khí ngút trời!
Sền sệt!
Phát ra từ trên người Lâm Chân Võ và các lãnh đạo trong học viện Linh Võ.
Khi màu đen tản ra hết.
Một bóng người đỏ chót, trên dưới máu thịt bầy nhầy, gãy xương như một đống bùn và một bóng người màu đen chợt hiện ra.
Chính là Tô Minh.
Trái tim và đầu của Hứa Như Ý được anh bảo vệ không chút sứt mẻ, tay chân lại cực kỳ thê thảm, nhưng vẫn còn sống.
Còn Tô Minh, anh cũng còn sống.
Đương nhiên còn sống.
Cơ thể mạnh đến nỗi khó tin, cuối cùng cũng khiến anh chống đỡ được.
Tất nhiên, cũng chỉ là miễn cưỡng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.