Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 901: Đây thật là đáng sợ!  




Sao lại còn tham lam muốn nhiều hơn nữa cơ chứ?
"Đánh bại được cả một Chân Vương trung kỳ sử dụng pháp thân, rồi thần thông. Sao mình còn chưa biết đủ nữa nhỉ? Đúng là bị sự đáng sợ như cái động không đáy của Tô Minh chiều hư mà", Lâm Chân Võ lẩm bẩm.
"Tô Minh, bà lão tôi xin thua", đúng lúc này, bà lão họ Ngụy chợt mở miệng: "Nhưng, cậu cũng khó mà giết được tôi. Nếu muốn giết tôi, cậu phải phá hủy được pháp thân trước đã. Pháp thân này là bản hoàn chỉnh, tuy kiếm của cậu rất mạnh, chỉ là vẫn chưa đủ để phá hủy nó. Dù cậu có liên tục sử dụng kiếm đánh nó, dùng kế đánh lâu dài, từng chút một tiêu hao pháp thân của tôi cũng không phải biện pháp hay. Bởi vì, lúc nào pháp thân Chân Vương cũng hấp thụ năng lượng tự nhiên xung quanh, chỉ cần không vỡ vụn hoàn toàn thì sẽ vẫn luôn khôi phục như ban đầu. Muốn phá hủy pháp thân của bà lão tôi, phải giải quyết trong một chiêu!"
"Buồn cười lắm hả? Chắc thế đó", Tô Minh nhún vai.
Sau đó, anh nghiêm mặt.
Khí thế trên người chợt thay đổi.
Hủy diệt, vắng lặng, hiu quạnh, thê lương, mai một.
Cuối cùng là quy về trần ai!
Thoáng chốc, toàn bộ vị trí nơi Linh Võ Thành, tâm hành tinh chấn động, không gian không ngừng dao động, lần lượt phá hủy hư không.
Đầu óc của hàng chục triệu tu giả võ đạo có mặt ở đây chợt cứng lại!
Tiếng hít thở, nhịp tim cũng ngừng lại!
Bánh răng vận chuyển của mọi sự sống trên thế gian như dừng lại trong giây phút này!
Sắc mặt bà lão họ Ngụy chợt thay đổi hẳn, bà ta biết khí thế tĩnh lặng, mọi thứ đều quy về trần ai này đến từ Tô Minh, là Tô Minh giở trò gì đó.
Bà ta muốn chống cự, nhưng chẳng hiểu sao lại không thể điều khiển được tâm trạng và cảm xúc của mình. Lúc này, bà ta thế mà không nhấc nổi một chút ý chí chiến đấu nào, chân khí vừa khôi phục được chút trong cơ thể cũng đọng lại, đan điền thì chìm vào ngủ say.
Đây, đây, đây thật là đáng sợ!
Hơn nữa, ngay cả hoa văn xoay tròn và lưu động trên pháp thân Chân Vương cũng ngừng lại.
"Khốn kiếp! Đây rốt cuộc là tà pháp gì?", bà lão họ Ngụy hoảng sợ, sợ run cả người. Đời này, bà ta đã sống cả mấy ngàn năm, cũng coi như tay già đời, chuyện gì mà chưa gặp? Nhưng cảnh tượng trước mặt lại hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tưởng của bà ta, là một điều chưa từng gặp! Người mà, cái gì mình không biết sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi!
"Quy về trần ai", lúc này, Tô Minh mở miệng, bình tĩnh nói ra bốn chữ.
Cùng lúc đó.
Anh cũng đấm ra một quyền.
Một quyền ấy không phát ra tiếng vang nào, thậm chí còn không có dao động của chân khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.