Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 916: Cô chỉ có một cái mạng này.  




Còn việc ngang nhiên làm trái mệnh lệnh của cô chủ, sau này sẽ có hậu quả như thế nào?
Người khác có thể không biết, nhưng hai người họ hiểu rõ, vừa rồi khi khí tức của cô chủ đột ngột dâng cao rồi bùng phát, chính là bởi đã mở ra phong ấn trong cơ thể.
Phong ấn đó vừa được mở, cô chủ có thể nâng cao sức mạnh trong một khoảng thời gian ngắn.
Tuy nhiên sau đó tuyệt đối không có cơ hội sống sót, trừ phi có một vị thần y uyên bác hiếm thấy kịp thời chữa trị cho cô ấy, còn bây giờ, tìm đâu ra loại thần y thuộc đẳng cấp đó đây?
Vì vậy, hai người họ rất chắc chắn, cô chủ vì cứu nguy cho Tô Minh mà lựa chọn hy sinh bản thân mình!!!
Về phần lời nói trước đó của cô chủ bảo rằng sau khi ba người họ trốn thoát, cô còn có bảo bối hoặc thứ gì đó có thể tự cứu sống mình đều là để an ủi hai người họ cùng Tô Minh mà thôi.
Chẳng ai ngờ tới Ngư Dung Băng lại liều mạng như vậy? Còn chưa chiến đấu đến cuối cùng liền muốn hy sinh tính mạng của bản thân chỉ vì muốn giành giật một con đường sống cho Tô Minh đây?
“Tại sao không đi?! Khụ”, ngay lúc cảm xúc của Tô Minh đang chấn động, Ngư Dung Băng tức giận cực độ, thậm chí còn mang theo một tia nghẹn ngào uất ức mà gầm lên.
Đồng thời cả người cô ta bắn ngược ra ngoài.
Khí tức yếu ớt tới cực điểm.
Cô ta thực sự sắp phát điên rồi.
Đó là tính mạng của cô ta!
Mạng của Ngư Dung Băng cô rất rẻ mạt sao?
Cứ tùy ý bị lãng phí như vậy sao?
Hay là nói, Ngư Dung Băng cô là một con hồ ly? Có chín mạng?
Cô chỉ có một cái mạng này.
Thân hình Tô Minh chớp động liền vội vàng đón lấy Ngư Dung Băng.
“Thực xin lỗi”, anh ôm chặt lấy cơ thể xinh đẹp có chút lạnh lẽo kia của cô ta, hơi cúi đầu, trầm giọng nói.
Xin lỗi vô cùng nghiêm túc.
Lời xin lỗi của anh ám chỉ hành động không ra tay trước đó của mình.
“Xin lỗi có tác dụng à? Tôi sắp chết rồi, tôi...tôi dùng tính mạng của mình để đổi lấy một đường sống cho anh… anh cứ lãng phí như vậy? Anh có xứng đáng với tôi không?!”, Ngư Dung Băng nước mắt đầm đìa, trên khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp là sự tuyệt vọng cùng cay đắng đến cực điểm.
Sau đó, luồng sát khí như muốn hóa thành thực thể xẹt qua đôi mắt mỹ lệ của cô: “Ngư Vọng và Ngư Đằng phản bội rồi, tôi đã kêu hai người họ dẫn anh đi!”
Ngay cả khi bản thân không rời đi.
Ngư Đằng Ngư Vọng cũng nên dẫn Tô Minh đi.
Kết quả.
“Phụt!”, Ngư Dung Băng lại phun ra một ngụm máu, khí tức cả người càng ngày càng héo mòn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.