Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 922: Đó đúng là một cơn ác mộng.  




Sự yên ắng ấy giống y như người bình thường tuỳ ý đánh một quyền. Quyền ấy nhìn thì chậm như sên nhưng lại phá không gian, xé không khí, chạm vào mũi nhọn trên lưỡi đao của Tư Thiên Cẩm.
Bỗng nhiên.
Ánh sáng vô hạn.
Không gian như bị xé rách.
Quyền ấn và đao phong của hai lưỡi đao va chạm, tạo thành một không gian nứt toác hỗn độn hư không điên cuồng chấn động.
Còn may, khí tức bên trong không gian nứt toác huỷ diệt chí cực kia cũng mãnh liệt tiến vào hư không. Bằng không, nếu nổ tung trên Linh Võ trường, toàn bộ học viện Linh Võ sẽ bị phá huỷ lần nữa.
Cùng lúc đó.
Mưu đồ giải cứu Chương Mộc của Tư Thiên Cẩm bị Tô Minh ngăn cản, mà một trảo của Tô Minh đã thành công tóm được Chương Mộc.
Một trảo ấy, Chương Mộc trở nên vô cùng nhỏ bé, cũng trở nên vô cùng yếu ớt, giống như trở thành một con bù nhìn, đang sống sờ sờ bị xé thành một vũng máu.
Ngay cả thần hồn cũng không thể chạy thoát.
Nghiền ép theo đúng nghĩa thực sự.
Không ai chú ý tới, trong chớp mắt, dưới lớp mặt nạ, khóe miệng Tư Thiên Cẩm xuất hiện một tia máu đỏ tươi, nhưng nó bị mặt nạ che lại nên không ai thấy được.
Tròng mắt Tư Thiên Cẩm co giật dữ dội!
Trong mắt cô ta đầy sợ hãi, đầy vẻ hoảng sợ, kiêng dè, không dám tin.
Vừa rồi cô ta phóng ra cặp đao kia đã dùng hết sức mạnh của mình.
Cũng không phải là tuỳ tiện.
Kết quả.
Thế mà cũng không địch lại một quyền của Tô Minh.
Đó đúng là một cơn ác mộng.
Xung quanh.
Càng trở nên yên tĩnh.
Gương mặt xinh đẹp của Ngư Dung Băng khẽ run.
Tư Thiên Cẩm ra tay cũng không ngăn nổi ý định giết người của Tô Minh sao?
Tên khốn Tô Minh này còn trông vô cùng ung dung nữa.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là câu nói của tên khốn này: “Tô Minh muốn giết anh ta, cô không cản được” có sự quyến rũ đặc biệt đến khó hiểu, người đàn ông bá đạo đúng là khiến người ta run rẩy.
Nhưng Tô Minh càng ngang tàng không nói đạo lý thì Ngư Dung Băng càng muốn hung hăng cắn Tô Minh một miếng.
Tên khốn này, thực lực mạnh như vậy mà trước đó lại đứng xem kịch.
“Chết tiệt!”, Tư Thiên Cẩm chửi thầm, lòng cũng trầm xuống.
Trong khoảnh khắc khí tức của Tô Minh thả ra hoàn toàn, cô ta đã biết, hôm nay làm không tốt còn gặp xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.