Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 930: Có chút tiếc nuối và không cam lòng. 




“Chân linh tiễn!”, Tư Thiên Cẩm nhìn chằm chằm Tô Minh với ánh mắt mỉa mai, đầy tàn nhẫn và thú vị, có lẽ căm thù sẽ nhiều hơn, cô ta gầm khẽ, nói.
Sau đó, trên tàu con thoi tác chiến xuất hiện rất nhiều lỗ.
Mỗi một lỗ có một mũi tên màu xanh.
Có tận mấy trăm cái.
Mấy trăm mũi tên đó đều nhắm về phía Tô Minh.
Bấy giờ, vị trí của Tô Minh nhuốm đầy hơi thở của sự nghiền nát…
Sau đó.
Soạt soạt soạt…
Nhưng mũi tên Chân Linh xé gió lao tới chỗ Tô Minh.
Thế nhưng Tô Minh chẳng hề sợ hãi hay uất ức gì, sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.
Lại càng không tránh né, tuy là anh muốn tránh né cũng dễ thôi.
Long Ngục Kiếm đột nhiên hoạt động.
Điên cuồng vung lên.
Sau khoảng hai nhịp thở.
Tô Minh dừng lại.
Nhưng giữa không trung lại xuất hiện mấy trăm kiếm quang!
Số lượng bằng với số mũi tên Chân Linh ban nãy.
Thế nhưng mấy trăm kiếm quang đó cứ như đã được thiết lập mục tiêu cố định, mỗi kiếm quang đều đánh về phía mỗi một mũi tên Chân Linh khác nhau.
Chẳng mấy chốc…
Trên không trung, hào quang chói mắt liên tục bùng nổ.
Cứ như mấy trăm pháo hoa đang nở rộ.
Đẹp.
Quá đẹp.
“Đáng chết!”, Tư Thiên Cẩm có chút căm tức, sức tấn công của tàu chiến rất đáng gờm, nhưng dùng nó để phòng ngự thì lại thua xa, tác dụng lớn nhất của nó chính là lướt qua hư không, ngăn chặn được vụ nổ trên không vân vân, tấn công chỉ là phụ, đó chính là tàu chiến.
Hơn nữa đòn tấn công của tàu chiến thì thường nhắm vào trận chiến đông người.
Là kiểu mỗi người một nơi, đòn tấn công sẽ bao phủ hết, đánh riêng một người thì chẳng có sức sát thương là mấy.
Tất nhiên sức mạnh của Tô Minh quá đáng sợ, cũng là một loại nguyên nhân.
Nhưng, dù thế nào thì Tư Thiên Cẩm cũng biết, cô ta muốn mượn tàu chiến để đánh chết Tô Minh là chuyện không thể.
Có chút tiếc nuối và không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.