Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 936: Chỉ như vậy mà thôi.  




Cận chiến, cộng thêm nhân lúc Trần Tẫn thất thần, Tô Minh giơ tay, lập tức túm cổ Trần Tẫn, đồng thời lúc cổ Trần Tẫn bị bóp vỡ, Long Ngục kiếm hí vang dội, trực tiếp muốn bóp chết thần hồn Trần Tẫn đang muốn mưu đồ tháo chạy.
Nhổ cỏ tận gốc, không phải sao?
Ngược lại hai người Từ Lục và Cao Kình lúc này thở phào nhẹ nhõm, hai người đã một bước bước vào hư vô.
Tiến vào hư không, vô tận vô diễn.
Tô Minh không thể tìm thấy bọn họ, bọn họ vẫn sống.
Nhưng mà.
Một khắc sau.
Tô Minh lại một bước bước vào hư không.
Tay trái tay phải đồng thời túm lấy.
Cuối cùng cứng rắn túm được hai người Từ Lục và Cao Kình từ trong hư không.
Điều này quá đáng sợ!
Lâm Chân Võ cũng nhìn đến ngây ngốc.
Đều trốn vào hư không, sao còn có thể dễ dàng bị bắt đi?
Bao gồm hai người Từ Lục và Cao Kình cũng đều tuyệt vọng thành kẻ ngu, chỉ còn lại cái lắc đầu vô tri vô giác, không chấp nhận nổi.
Bọn họ nào có biết, Tô Minh dưới tác dụng đồng thời của thần huyết và bảo tàng huyết mạch, giác quan, cảm giác, thị lực, trực giác, nhãn lực v.v… cũng đều suy diễn ra một đỉnh phong không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là vô diễn vô tận, bao trùm trong hư không của hư không gió bão, chỉ cần hai người Từ Lục và Cao Kình không chạy xa thì anh vẫn có thể cảm nhận được, có thể khống chế
Chỉ như vậy mà thôi.
Hai tay Tô Minh phát lực “đùng đùng”, đó chính là sức mạnh thuần túy 15 triệu kg, dọa người, vô cùng dọa người, lập tức té ra.
Hai người Từ Lục và Cao Kình trực tiếp bị đập xuống đất.
Toàn bộ chỗ vị trí Linh Võ thành đều trầm xuống, cũng bị cú ngã va chạm này xé ra một cái hố cực đại và vô cùng sâu.
Mà hai người Từ Lục và Cao Kinh bị đập thành máu thịt.
Thần hồn giống như muốn chạy vậy, cũng muốn cầu xin tha thứ, nhưng sắc mắt Tô Minh bình tĩnh, giơ tay lên chính là một trận gió dao quơ múa, thắt cổ thần hồn hai người.
Quả quyết tàn nhẫn khiến lòng người nguội lạnh.
Quan trọng là người có ý rõ ràng cảm nhận được từ đầu đến cuối, cảm xúc và sắc mặt Tô Minh thật sự không có một chút biến hóa, giống như từ Tư Thiên Cẩm đến tàu con thoi tác chiến, đến đám người Tiêu Dẫn, đều là tùy ý giống như giẫm chết một con kiến.
“Đã xong rồi sao?”, Ngư Dung Băng ở bên cạnh run rẩy, trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại sự sợ hãi khác thường.
Trên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.