Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 937: Nhưng ông ta không có nói ra.  




Hai người Ngư Đằng, Ngư Vọng không biết mình đã bỏ chạy như thế nào, bọn họ bị dọa hết hồn rồi.
Tên Tô Minh kia đúng là yêu ma, yêu ma quỷ quái còn sống.
Con người, làm sao có thể yêu nghiệt như vậy được?
Thật ra Tô Minh biết việc hai người đó chạy trốn, thậm chí, nếu anh muốn cũng có thể đuổi theo, giết chết hai người họ. Nhưng mà, bây giờ không cần thiết, sau này vẫn còn cơ hội giết. Vì hai tên tiểu tốt mà phải đuổi theo thì không cần thiết.
Huống hồ.
Còn có một vị khách tới thăm. Không phải sao?
“Tên khốn này, rõ ràng…”, đột nhiên Ngư Dung Băng nhớ tới mình vì tạo ra một cơ hội để Tô Minh có thể sống mà trực tiếp dùng mạng để đổi. Kết quả…
Tô Minh càng ngày càng mạnh, càng yêu nghiệt. Cô ta càng nghĩ càng tức.
“Tên khốn này, anh phải bồi thường cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ…”
“Tên khốn này, anh phải bồi thường cho tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ đi tìm tiền bối Ninh Triều Thiên, vạch trần chuyện của tên khốn này ngày hôm nay!”, Ngư Dung Băng vô tình nghĩ đến đi tố cáo với Ninh Triều Thiên.
Rõ ràng chuyện này, đổi lại là Ngư Dung Băng trước đây, với tính cách của cô ta sẽ không cho phép cô ta nghĩ như vậy, làm như vậy.
Ngư Dung Băng gần như cảm thấy tâm tình của mình đã xảy ra chút vấn đề.
Khuôn mặt tuyệt đẹp vô hình có hơi đỏ.
“Sao mình lại nghĩ như vậy?”, Ngư Dung Băng tự hỏi bản thân, cô ta lại muốn tiền bối Ninh Triều Thiên làm chủ cho mình, giống như là một cô vợ chịu oan ức, muốn người lớn làm chủ. Bản thân là Ngư Dung Băng đứng nhất bảng Tiềm Long, là nữ thần băng sơn Ngư Dung Băng, sao có thể suy nghĩ như vậy?”
Tiếp đó, Ngư Dung Băng lại đổ trách nhiệm lên người khác, lẩm bẩm một câu: “Đều là tại tên khốn đó, hắn yêu nghiệt như vậy, căn bản không phải người, không quá bình thường để kích thích mình”.
Ngư Dung Băng vội vàng ép bản thân khôi phục cảm xúc và vẻ mặt lạnh như băng.
“Tô Minh”, Lâm Chân Võ trốn trong khe hở hư không còn tưởng rằng mọi chuyện đã qua, vừa muốn nói gì đó, ông ta đi ra từ trong khe hở hư không.
Nhưng ông ta không có nói ra.
“Xuỵt! Viện trưởng, còn có khách!”, Tô Minh làm động tác tay ngăn tiếng động.
Đôi mắt thì ngước lên hướng bầu trời.
Trong phút chốc, toàn bộ Linh Võ tràng từ trên xuống dưới, sắc mặt mọi người đều thay đổi mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.