Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 966: Không nể mặt Liên Tông luôn?   




Điều quan trọng là thời gian này cô ta luôn ở bên cạnh Tô Minh nhưng chưa từng nhìn thấy Tô Minh khổ luyện bao giờ.
“Món này ngon đấy!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh cầm đôi đũa dự bị ở bên cạnh gắp một đũa rồi tán thưởng.
Cứ như kiểu ban nãy anh chưa từng giết bốn cường giả ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ.
“Anh…”, Từ Di Thiến nuốt nước bọt ừng ực định nói gì nhưng không biết tại sao, lúc này trong đầu cô ta hoàn toàn trống rỗng.
“Cậu Tô! Tôi mời cậu một chén! Ban nãy là Di Thiến sai, cô ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện”, Liên Tông phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, vội cầm chén lên rót rượu cho Tô Minh, cười nói.
Thực lực và thiên phú võ đạo mà Tô Minh thể hiện ra đúng là khủng khiếp.
Ngay cả Liên Tông là người có tầm nhìn rộng và hiểu biết mà lúc này cũng sợ chết khiếp.
Có thể kết bạn với yêu nghiệt như này đúng là vẫn hơn. Hơn nữa người như này chắc chắn phải có chỗ dựa lớn, nếu không thì có thể đào tạo ra được người như này sao?
Mặc dù hắn ta là nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần, thân phận cao quý nhưng thực lực và thiên phú võ đạo cũng được thôi, không được coi là yêu nghiệt tuyệt thế. Bởi vì hiện giờ hắn ta cũng chỉ có tên trong cuối danh sách ở bảng xếp hạng Đỉnh Phong.
Bảng xếp hạng Đỉnh Phong có 1000 người, đại diện cho 1000 yêu nghiệt đỉnh phong nhất trong tốp thanh niên ở tầng võ cao, và Liên Tông xếp ngoài vị trí 970.
Liên Tông cũng biết thực lực và thiên phú võ đạo của mình không phải quá yêu nghiệt, vì vậy phần lớn thời gian hắn ta đều cố gắng kết bạn với người có thực lực để sau này có thể biến họ trở thành trợ thủ của mình.
Hôm nay đúng là nhìn nhầm rồi. Nếu sớm biết Tô Minh có thể giết được bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ thì trước đó hắn ta đã không bỏ lỡ, thậm chí còn chế giễu như vậy.
“Anh có xứng không?”, nhưng Liên Tông có chết cũng không thể ngờ Tô Minh lại thốt ra câu này.
Tô Minh rất ghét loại người hay lật mặt. Mặc dù có thể hiểu được tu giả võ đạo luôn nịnh bợ những người tài giỏi hơn nhưng anh vẫn thấy ghét.
Nếu đã ghét thì không cần phải giao lưu nhiều. Chỉ vậy thôi….
“…”, sắc mặt của Liên Tông lập tức đỏ ửng lên.
Dù sao thì hắn ta cũng có thân phận cao quý, đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy đâu?
Tay cầm chén rượu của hắn ta cũng không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, khí tức cũng sục sôi.
Những yêu nghiệt khác vừa phấn khích vừa kinh ngạc.
What?
Giỏi ghê? Không nể mặt Liên Tông luôn?
Nhưng chắc có rất ít người dám sỉ nhục Liên Tông như này. Dù sao thì thân phận nhị hoàng tử vương triều Thiên Thần cũng đủ khiến người ta sợ hãi rồi, vì vậy tốt nhất là không nên dây vào.
“Thế giới lớn lắm, nhân tài cũng đầy, những kẻ tự phụ sẽ chết sớm thôi”, Liên Tông cay độc, nói. Đôi mắt hắn ta như con rắn độc nhìn chằm chằm vào Tô Minh, thỉnh thoảng lóe lên như đang do dự điều gì đó.
“Tôi chết sớm hay không thì không biết nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nếu như anh không câm mồm lại thì hiện giờ tôi sẽ giết chết anh”, Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía Liên Tông, ngữ khí thản nhiên như đang chế giễu người khác. Nhưng sau đó ánh mắt Tô Minh nhìn về phía không gian phía sau Liên Tông, nói: “Kể cả bên cạnh anh có người bảo vệ ở cảnh giới bán bộ Chân hoàng, tôi muốn anh chết thì anh vẫn phải chết. Không tin thì cứ thử xem”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.