Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 976: Đã quá muộn.  




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rốt cuộc là tên có mắt không tròng nào dám trêu trọc bà ta?
Hơn nữa, rất nhiều người dân ở Thiên Đường Ngục đều nhận ra, Từ Thu Nhạn đang dùng chiêu thức nổi tiếng của bà ta, lá bài cuối cùng đó thật sự dọa người.
Trên tầng ba, ngay cả Gia Cát Dịch và Giang Tiễn cũng hoàn toàn câm nín, sắc mặt nghiêm nghị nhìn về phía Từ Thu Nhạn.
Thực lực cảnh giới bán bộ Chân Hoàng động thủ, cho dù là bọn họ cũng rất thích thú và kinh ngạc.
“Dừng!”, vào khoảnh khắc này, không ai để ý đến sắc mặt của Tiêu Nguyệt. Thậm chí cô còn run rẩy thốt ra một từ.
Cô vô thức muốn Từ Thu Nhạn dừng tay lại.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Tiêu Nguyệt giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Cô đã thật sự nhìn thấy tên khốn mà mình ngày đêm mong nhớ.
Có trời mới biết, vào khoảnh khắc Tô Minh quay người lại, cô đã kích động như thế nào.
Nhưng trong nháy mắt.
Tiêu Nguyệt gần như đã gục ngã.
Muốn cứu người bây giờ cũng đã là quá muộn, bởi vì thực lực của cô cũng tương đương với Từ Thu Nhạn, hai người đều ở cảnh giới bán bộ Chân Hoàng, Tiêu Nguyệt là tuyệt thế yêu nghiệt, có được kí ức của nữ đế đời trước… thế nên lực chiến đấu mạnh hơn rất nhiều, nhưng Từ Thu Nhạn đã ở cảnh giới này 300 năm, đồng thời kinh nghiệm cũng phong phú hơn.
Cả hai một chín một mười.
Dưới tình huống này, Từ Thu Nhạn đã ra tay, làm sao cô có thể ngăn cản nổi.
Đã quá muộn.
Chưa kể Tô Minh lại cách Từ Thu Nhạn quá gần, chưa đến 10 mét.
Đầu óc của Tiêu Nguyệt trở nên trống rỗng.
Tuyệt vọng.
Tuyệt vọng.
Cô ta gần như chắc chắn 100%, Tô Mình sẽ phải hoá thành hư vô!
Chấp niệm trong lòng cô ta, không lẽ người đàn ông cô yêu duy nhất trong kiếp này cứ như vậy tan biến ngày trước mắt mình?
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô chỉ còn lại sấm sét sắc tím cuồn cuộn cùng chưởng ấn uy áp vô song sắp chạm tới Tô Minh!!!
"Cuối cùng cũng phải chết rồi sao?", Liên Tông thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tô Minh không chết, hắn liền cảm thấy cả đời này phải gánh trên lưng nỗi ô nhục cùng ám ảnh.
Chết.
Chết mới tốt.
"Trở về với cát bụi đi!", đột nhiên, đúng lúc này, Tô Minh bỗng vung tay lên.
Giương tay.
Siết chặt nắm đấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.