Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 987: Đây là sự tôn kính từ nội tâm.    




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện này Tiêu Nguyệt cũng nói ra.
“Tình cảm của cô gái này với anh cũng sâu nặng đấy”, thiên nữ Tạo Hóa không kìm nổi mà lên tiếng.
Cuối cùng Tô Minh chỉ biết trầm ngâm. Nếu như nói là không chút rung động là không đúng.
“Tô Minh! Anh muốn ôm em đúng không?”, đúng lúc này Tiêu Nguyệt đột nhiên vui mừng nói, thậm chí cô như đứa trẻ kích động nhảy cẫng lên, khuôn mặt xinh đẹp đều là nụ cười rạng rỡ. Cô ta cười rất vui vẻ.
Ban nãy Tô Minh đúng thật là muốn ôm Tiêu Nguyệt, nhưng anh đã kìm nén lại, và Tiêu Nguyệt đã nắm bắt được điểm đó.
“Hừm! Tô Minh, anh cũng không phải là người lòng dạ sắt đá mà”, Tiêu Nguyệt vui muốn chết, hai tay ôm chặt lấy tay Tô Minh.
Cảnh tượng này lại là cú sốc.
Như Vân Thụy, sắc mặt cậu ta không ngừng co rúm lại.
Trong lòng cậu ta, Tiêu Nguyệt rất tàn độc, là bông hoa hồng đẹp nhưng ác độc khiến người khác ớn lạnh, sau này nhất định sẽ thành nhân vật nữ vương bá chủ tuyệt thế.
Nhưng đâu thể ngờ, hình tượng của Tiêu Nguyệt lại sụp đổ trong lòng cậu ta.
Từ hình tượng nữ hoàng sụp đổ thành hình tượng đứa con nít.
Những người có địa vị cao ở Thần Thường Môn như Ngụy Vận Hoa, thậm chí còn run rẩy ôm đầu, đầu óc choáng váng.
Dường như Tiêu Nguyệt vẫn cảm thấy không đủ, đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh ấy là Tô Minh, là người đàn ông của Tiêu Nguyệt này”.
Giọng nói vang vọng, đầy vẻ kiêu ngạo.
Đừng nói là khu vực xung quanh, thậm chí cả Thiên Đường Ngục đều nghe thấy.
Nhưng lời nói vừa dứt thì…
“Còn chưa đủ mất mặt sao?”, đột nhiên trên không trung vang lên giọng nói lạnh lùng, phẫn nộ, kìm nén và thất vọng.
Đồng thời lúc này…
Một bóng hình xuất hiện trong không khí. Đó là một người phụ nữ trung niên.
Một người phụ nữ trung niên mặc áo bào màu xanh, tay cầm thạch kiếm.
Người phụ nữ này có chút tuổi tác nhưng đôi mắt hàm chứa vạn vật, chứa đầy vẻ yên tĩnh, trầm tĩnh.
“Xin chào Viên môn chủ!”, Ngụy Vận Hoa và đám Trần Vân vội khom người, cung kính nói.
Đây là sự tôn kính từ nội tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.