Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 36: Thương lang




Hạng Thuật thả đám ngựa đi, còn họ lội bộ trên đất tuyết.
Trần Tinh theo đuôi Hạng Thuật, bất an nhìn lên cao, không thấy đứa trẻ dẫn đầu bầy sói đâu. Kế đó, Hạng Thuật cởi găng tay đứng sau lưng Trần Tinh, đột nhiên nhét hai ngón trỏ vào tai cậu.
Trần Tinh: "???"
Hạng Thuật hít sâu, gầm một tiếng sói trầm thấp, rồi ngưng tụ thành tiếng tru dài nối tiếp từng đợt, ban đầu chỉ là cộng hưởng mãnh liệt, dần về sau trở nên tràn trề trung khí, như trời long đất lở, chỉ dựa vào chấn động âm thanh đã khiến dãy núi cũng phải rung động theo! Trần Tinh chịu không nổi muốn choáng luôn, đàn sói bắt đầu rối loạn lùi hết ra sau.
Trần Tinh la lớn: "Tuyết lở bây giờ!"
Vừa dứt lời, bão tuyết đổ xuống từ đỉnh núi bổ khuyết vào phần sạt lở giữa hai mảnh núi, đàn sói thấy thế liền chạy trốn tứ phía. Thấy tuyết lở, Hạng Thuật ngừng thét dài, chỉ còn lại cảnh tuyết lở kinh thiên động địa, vùi lấp, chồng lên kẽ hở trong núi, nhờ băng tuyết đổ lên sườn dốc mà tạo thành một con đường mới.
Bầy sói đã trốn sạch biến, Hạng Thuật hờ hững cởi đại kiếm trên lưng xuống, trầm giọng: "Đi thôi."
Tuyết đọng trên sườn núi Tạp La Sát gặp chấn động nên rơi gần hết, lộ ra con đường đá ngoằn ngoèo trong núi, Trần Tinh chẳng biết đánh giá sao về bản lĩnh này của Hạng Thuật, tò tò theo sau hắn mà rằng: "Với bản lĩnh này ngươi còn cần gì đánh giặc? Hét một cái cho tuyết lở là xong."
Hạng Thuật đeo lại găng tay, thờ ơ đáp: "Phần lớn tuyết đọng trên sơn mạch không nhiều, như Âm sơn thì không làm được đâu."
Trần Tinh nghĩ thầm không ngờ ngươi nghiêm túc trả lời ta cơ đấy, đúng là kiêu căng tự đại mà. Hai người vòng qua hồ lớn tiến vào chân núi, không có bậc thang để lên núi, chỉ có những phiến đá trơ trụi do sói hoang chạy qua, kèm theo mấy cọc gỗ đã cũ ghim trên vách núi mà người Hung Nô dùng trước đây.
Hạng Thuật làm động tác "mời" với Trần Tinh.
Trần Tinh: "..."
Muốn Trần Tinh cứ thế bò lên chẳng khác nào đòi mạng cậu, đành phải thật thà nói: "Làm phiền ngươi rồi."
Ánh mắt Hạng Thuật lóe lên vẻ trêu cợt, Trần Tinh đương nhiên biết mới nãy hai người còn cãi nhau trên đường, giờ lại bấm bụng nhờ vả thì mất mặt quá đi thôi, đang tính mở lời thì Hạng Thuật bỗng kéo cậu tới bế ngang lên. Tiếp theo hắn thả người nhảy lên tảng đá gần nhất, rồi tiếp tục nhảy.
Trần Tinh cảm thấy mình như đang cưỡi mây đạp gió, bay lên cùng Hạng Thuật.
"Đúng là người Hán." Hạng Thuật cười giễu.
"Ngươi chẳng phải một nửa người Hán à!" Trần Tinh cả giận, nhưng ngẫm xong lại nói, "Sao lúc nào ngươi cũng tỏ ra hận thù với người Hán thế, nương ngươi rõ ràng cũng là người Hán mà!"
Hạng Thuật: "Nếu không phải người Hán các ngươi đuổi tận gϊếŧ tuyệt bà, bắt nạt một nữ nhân thân cô thế cô, sao đến nỗi bà phải chạy tới Sắc Lặc xuyên?"
Trần Tinh nói: "Nếu không phải thế thì có được ngươi chắc? Đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ..."
Hạng Thuật không đáp, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai người đã nhảy tới lưng chừng núi, Hạng Thuật đột nhiên đặt Trần Tinh lên một tảng đá, Trần Tinh vội la lên: "Đừng đùa chứ! Này!"
Miếng đá này mọc trơ trọi giữa lưng núi, trên không thấy trời dưới không chạm đất, Trần Tinh nhìn tình hình cũng biết Hạng Thuật đang muốn chỉnh cậu, bèn vội ôm chặt phiến đá: "Ta sai rồi! Mau dẫn ta lên đi mà!"
Hạng Thuật bỗng biến mất khỏi dốc núi trong tích tắc, huýt sáo bảo: "Ta xem tình huống chung quanh cái đã."
Trần Tinh: "Ôm ta lên trước!"
Trần Tinh không dám nhúc nhích, chỉ biết đứng trên phiến đá rộng ba tấc, nhìn xuống là sơn cốc gần mười trượng, hướng lên trên chỉ có vách đá trơ trụi mà thôi.
"Đồ khốn!" Trần Tinh ôm phiến đá, la oai oái, "Vương bát đản!"
Hạng Thuật vòng qua vách núi, bất chợt lùi lại nửa bước, gót chân cọ lớp tuyết bên dưới, nhìn thẳng xuống là đỉnh đầu Trần Tinh, Trần Tinh nghểnh cổ, đang định gọi thì Hạng Thuật thình lình giơ ngón trỏ, khẽ lắc với cậu.
Trần Tinh lập tức hiểu ý, Hạng Thuật đang ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng.
Địch ở đâu ra?! Trần Tinh lờ mờ đoán được, có lẽ Hạng Thuật sợ gặp phải sói ở thông đạo hẹp giữa vách núi, lỡ như động thủ bất cẩn sẽ khiến cậu rơi xuống bị thương.
Hạng Thuật từ tốn lách qua thông đạo, vòng qua một phiến đá nhô ra, bắt gặp một hoạt thi mặc giáp đen cầm loan đao, giáp của hoạt thi phủ kín băng sương, mặt đối mặt với Hạng Thuật.
Đó là một hắc ảnh võ tướng, áo giáp nọ trông cực giống Tư Mã Luân đã đánh với họ ở thành Trường An!
Hai người đồng thời hành động! Hạng Thuật dứt ra tránh đi, thả người lộn nhào; hắc ảnh võ tướng xuất đao, bổ xuống từ đỉnh đầu! Phút chốc, vô số quạ đen bay ra từ trong núi kêu gào khắp một vùng trời, đồng loạt lao tới Hạng Thuật đang đứng trên thông đạo của dốc núi!
Hành động của Hạng Thuật khựng lại, hét lên như đánh mất lý trí: "Cút!"
Trần Tinh không dám lên tiếng, ngưỡng cổ nhìn lên cao, trên dốc núi hình thành một đám mây đen giăng kín bầu trời, đâu đâu cũng là quạ, chúng bắt đầu điên cuồng lao vào Hạng Thuật. Trần Tinh lấy hơi, thắp sáng Tâm Đăng trong tay, Hạng Thuật hét to một tiếng, trọng kiếm trong tay tản ra hào quang xua tan đàn chim.
"Đừng dùng Tâm Đăng!" Hạng Thuật sợ Trần Tinh thu hút sự chú ý của đàn chim bèn vung trọng kiếm, lách mình lên vách núi dựng đứng, quát, "Ở đó chờ ta!" rồi phi thân rời khỏi dốc núi nhảy phốc lên cao!
Hắc ảnh võ tướng kia hơi cúi người, cả người trào ra hắc khí gộp lại thành lưỡi câu ghim vào vách núi. Tận lúc này Trần Tinh mới nhìn rõ được toàn bộ kẻ địch.
Hạng Thuật biến mất rồi lại xuất hiện ở phía khác của vách núi chỉ trong chớp mắt, hắc ảnh võ tướng cùng bầy quạ bám riết theo sau như mây đen!
Trần Tinh muốn leo lên, ngặt nỗi không có bản lĩnh như Hạng Thuật, suýt tí nữa đã ngã xuống, may mà Hạng Thuật không ôm cậu cùng lên thông đạo, bằng không cả đám đối mặt nhau chỉ còn nước rơi vào mai phục, ôm cậu thì khó mà phát huy được, chỉ mong hắn... đúng lúc này, Trần Tinh bỗng dưng cảm nhận được nguy hiểm.
Một tiếng sói gầm lên, vuốt sói thình lình vồ tới từ đằng sau, Trần Tinh xoay người, không biết bầy sói đã tụ tập trên vách đá từ khi nào!
Nguy to.
"Ta cảnh cáo bọn ngươi," Trần Tinh nói, "ta cũng biết võ công đó."
Ba con sói bổ tới xách cậu khỏi phiến đá, Trần Tinh kêu thảm một tiếng.
Hạng Thuật lướt qua dãy núi đột nhiên xoay người, đôi mắt lộ ra thần sắc khiếp sợ, dẫn đến chậm bước khiến hắc ảnh võ tướng đuổi kịp!
Trần Tinh choáng váng mặt mày, bị sói tha khỏi vách núi, cơ thể không ngừng trụy xuống, bị một con sói cắn sau cổ giữa không trung sau đó vứt ra ngoài! Tiếp theo cậu bị chúng ném từ con này tới con khác, cuối cùng bị con sói to nhất cắn vào eo ngay khi tới hẻm núi, chớp mắt đã ngậm cậu trong miệng nhưng không làm bị thương, rồi mang theo cậu nhảy nhanh vào khe núi.
Trần Tinh: "Gớm quá đi! Sao mi nhiều nước bọt thế!"
Con sói kia ngậm cho Trần Tinh dính đầy nước bọt, ướt cả mặt Trần cậu, Trần Tinh liên tục giãy dụa, cố duỗi tay từ miệng sói vung mạnh cho nó một tát, nhưng vì quá to nên nó chẳng buồn để ý con người nhỏ bé này. Vạn con sói chạy vọt vào khe núi, một khắc sau chúng tới một sơn động, lập tức ném Trần Tinh xuống đất.
"Hộc, hộc..." Trần Tinh lau mặt, đứng dậy khỏi tuyết rồi thở dốc không ngừng.
Chỗ nào nữa đây?
Trần Tinh đang ở trong một sơn cốc âm u, thay vì gọi sơn cốc còn chẳng bằng nói đây là hang động, có một sơn động nằm dưới vách núi giống như sân nhà, chung quanh chất đủ loại đá theo tầng cùng với bầy sói đen đang ngồi chực chờ.
Một tấm da hổ chợt xuất hiện sau cửa động, dáng dấp thấp bé như hồ ly dần hiện ra dưới ánh mặt trời. Đầu tuy nhỏ nhưng lại trông như một mãnh thú đầy nguy hiểm, đàn sói thấy nó xuất hiện bèn đồng loạt cúi đầu.
Trần Tinh không ngừng lùi ra sau, nghĩ thầm, bọn bây cứ bắt nạt người đọc sách đi, đợi Hạng Thuật đuổi tới đây coi có đánh chết đám súc sinh nhà mi không.
Nhờ ánh mặt trời, bấy giờ Trần Tinh mới thấy rõ diện mạo của thú con kia, là con người! Chính là đứa trẻ chết tiệt lần trước đánh lén cậu trong rừng!
"Sao lại là ngươi?!" Trần Tinh quát.
"Grào ——" đứa trẻ gầm lên, đạp đất lấy đà bổ tới, hai chân kẹp lấy eo Trần Tinh, đẩy cậu ngã lên mặt tuyết ngoài hang động, Trần Tinh la to: "Tên nhóc thối! Ngươi muốn gì?!"
Đứa trẻ kia không còn đeo vuốt rồng nữa, nó dùng đôi bàn tay bẩn của mình đè Trần Tinh xuống, vo một đống tuyết vào tay đập hết lên mặt Trần Tinh, nhét cho mồm cậu đầy tuyết.
Trần Tinh: "Khụ khụ, mau thả ta ra, ưʍ... ta nói..."
"Đủ rồi!" Trần Tinh bị một đứa trẻ đè xuống đất bắt nạt, không có sức đánh trả, cuối cùng cũng bùng nổ.
Rõ ràng đứa trẻ kia muốn trả thù lần trước Trần Tinh đánh nó từ trên cây, giờ trả thù xong nó lại phi thân nhảy lên, ngồi xổm trên một tảng đá, hai chân tách ra, đầu đội mũ sói, nhìn Trần Tinh từ trên cao.
Trần Tinh gian nan bò lên, chật vật phủi tuyết trên người.
"Gọi người lớn trong nhà ngươi ra nói chuyện!" Trần Tinh cả giận, "A Khắc Lặc đâu? Ngươi mang ông ấy đi đâu rồi?"
Đứa trẻ kia nghi hoặc nhìn chằm chằm Trần Tinh, đồng thời Trần Tinh cũng quan sát nó, giờ mới thấy rõ dung mạo thân hình của đối phương. Nó có dáng người đen gầy, chỉ cỡ tám chín tuổi, vào ngày đông lại phanh ngực, không hề có vẻ gì là sợ lạnh. Đùi bọc da thú, đầu đội mũ sói màu xanh, dùng cùng bộ da sói để làm áo choàng, hạ thân chỉ quấn da thú có hoa văn, lúc này nó đang dạng chân một cách vô ý tứ...
"Ngươi có biết xấu hổ không!" Trần Tinh nói, "Nhà ngươi không có quần mặc ư? Có thể mặc quần vào trước không?"
Đứa trẻ rõ ràng nghe không hiểu, khẽ cử động, bầy sói lập tức tiến lên ngồi xổm sau nó, nhìn Trần Tinh bằng ánh mắt uy hiếp.
Trần Tinh quan sát chung quanh, nghĩ thầm đủ lắm rồi, đứa trẻ này đến cùng là ai? Được sói nuôi lớn sao? Cậu từng nghe về những đứa trẻ loài người thi thoảng được sói hoang ngậm về, nuôi xong sẽ có dáng dấp giống y như này.
"Ngươi biết nói tiếng Tiên Ti không?" Trần Tinh nghĩ đứa trẻ này không biết tiếng Hán là lẽ thường tình, bèn thử nói tiếng Tiên Ti, thấy đối phương vẫn không phản ứng liền đổi thành tiếng Hung Nô, đứa trẻ vẫn cứ nhìn cậu trân trân, như thể đang cân nhắc xem đem người này đi nướng hay ăn sống ngon hơn.
Trần Tinh đổi thành tiếng Hung Nô cổ gượng gạo học được trên đường, lại hỏi: "Người lớn nhà ngươi đâu? Ngươi là ai?"
Ánh mắt đứa trẻ toát lên vẻ do dự, Trần Tinh liền biết nó nghe hiểu, thành thử tiến lên, đứa trẻ lại gầm gừ uy hiếp cậu, bầy sói cũng bắt đầu nóng ruột theo. 
Trần Tinh chỉ biết chun chút tiếng Hung Nổ cổ, dùng từ đứt quãng không tròn ý hỏi nó mấy câu, đứa trẻ vẫn không đáp, lộ ra nét mặt nghi hoặc như đang cân nhắc. Vẻ mặt này Trần Tinh quen đến không thể quen hơn, vì Hạng Thuật thường xuyên làm bản mặt này, chính là thần sắc đề phòng, lại muốn tin tưởng đối phương nên vẫn còn do dự.
"Ta hát một bài cho ngươi nghe nhé?" Trần Tinh học theo người Sắc Lặc xuyên hát lên, "Sắc Lặc xuyên, dưới núi Âm..."
Nét mặt đứa trẻ hơi giãn ra, bầy sói cũng dần lui lại, rõ ràng đã nhận ra Trần Tinh không có địch ý.
Hát xong Trần Tinh ngẫm lại, bỗng thấy hơi là lạ, hồi nãy Hạng Thuật đuổi theo Bạt, mà đứa trẻ này rõ ràng không cùng phe với chúng.
"Ngươi có thấy quạ đen không?" Trần Tinh học tiếng quạ kêu, vỗ hai cánh tay mấy lần, "Quạ! Quạ!"
Đứa trẻ đột nhiên bật cười, Trần Tinh lại cười không nổi, đành chỉ một hướng khác nói với nó, "Hộ pháp của đuổi ta theo đàn quạ rồi."
Nét mặt đứa trẻ nghiêm túc trở lại, Trần Tinh đỡ trán, phải làm sao đây! Chết mất thôi!
Ngay sau đó, đứa trẻ kia trở lại, cầm theo vuốt rồng đeo vào tay trái.
Trần Tinh nhớ rõ lần trước Thương Khung Nhất Liệt có hai vuốt, sao giờ chỉ còn có một?
"Có thể cho ta xem không?" Trần Tinh nói.
Đứa trẻ đề phòng nhìn tay Trần Tinh, giơ tay muốn cào, Trần Tinh vội rút tay về, đứa trẻ ra hiệu cho cậu cút ra một chút, rồi dùng vuốt vẽ trên nền tuyết.
Trần Tinh: "?"
Trần Tinh chống đầu gối, cúi đầu nhìn nét vẽ xiêu vẹo của đứa trẻ kia.
"Không không," Trần Tinh, "ta nói quạ đen, ngươi đang vẽ thứ quỷ gì thế này? Bản đồ à?"
Trần Tinh xoay người kiếm một nhánh cây, vẽ mấy con chim, lại vẽ một người nhỏ đứng bên dưới cầm kiếm, có một người nhỏ đuổi theo sau, lại vẽ thêm mấy ngọn núi.
Đứa trẻ nổi giận gầm gừ, xóa sạch tranh của Trần Tinh, duỗi móng muốn bắt lấy cậu, chỉ cần trúng một chút sẽ thủng bụng ngay, Trần Tinh lập tức sợ hãi, vội nói: "Rồi rồi, ngươi vẽ đi, ta không giành vẽ với ngươi."
Đứa trẻ vẽ cả buổi, dường như giữa chừng quên mất nên đã gãi đầu thật lâu, sau cùng mới miễn cưỡng vẽ xong, bèn đưa cho Trần Tinh xem.
"À! Vẽ đẹp quá!" Trần Tinh vốn chẳng có tâm tư vẽ vời cùng đứa trẻ này, vô cùng lo lắng cho tình trạng của Hạng Thuật, đứa trẻ lại ngoắc tay kêu cậu sang đây. Trần Tinh liền xáp tới, đứa trẻ lập tức kề vuốt rồng lấp lóe hàn quang lên cổ cậu.
"Thứ cho tại hạ xem không hiểu!" Trần Tinh rêи ɾỉ, "Nào có ai như ngươi! Ta nói ngươi vẽ đẹp còn không vừa lòng hả?"
"Chờ đã..." Trần Tinh bỗng nhiên nhìn thấu chút gì đó, "đây là văn tự?"
Đây là chữ Đại Triện! Trần Tinh tròn xoe mắt, đứa trẻ này cư nhiên biết viết chữ Đại Triện?!
"Tiêu... Sơn?" Trần Tinh nói, "Là nơi nào?"
Vừa nghe thấy hai chữ đó, đôi mắt đứa trẻ lập tức sáng lên, gật đầu với Trần Tinh.
"Là tên ngươi à?" Trần Tinh nói, "Ngươi tên Tiêu Sơn?"
Đứa trẻ chỉ mình, gật đầu.
Trần Tinh: "Tên hiền đệ hay thật đấy, giờ buông ta ra được rồi chứ."
Tiêu Sơn giơ vuốt ra hiệu với đàn sói, vẻ mặt nghiêm túc rất có khí thế của thủ lĩnh, đàn sói liền tụ tập xung quanh, nhưng Trần Tinh lại bị gạt sang một bên, Tiêu Sơn gầm gừ liến thắng trong họng, cuối cùng ngửa đầu "woo——" một tiếng.
"Người đâu?!" Trần Tinh nói, "Ngươi mang vua A Khắc Lặc đi đâu rồi? Mau trả ông ấy lại cho ta!"
Đàn sói chạy nhảy khắp nơi, vọt lên vách đá như vượt nóc băng tường, Tiêu Sơn bấu vào vách núi đen, xoay người đáp xuống thông đạo, tứ chi chạm đất chạy theo chúng.
"Đi đâu vậy?" Trần Tinh ngơ ngác, đành phải chạy theo sau, Tiêu Sơn chạy một hồi quay lại không thấy Trần Tinh đâu, đâm ra mất kiên nhẫn vòng về lôi cậu đi.
"Tay sắp trật khớp rồiiiiiii!"
Tiêu Sơn chạy rất nhanh, người lại thấp, Trần Tinh phải cúi người để nó lôi đi, tay suýt bị kéo đứt, thở hồng hộc chạy theo được một lúc, vội nói: "Ta không chạy, các ngươi tự chơi với nhau đi..."
Tiêu Sơn đành huýt sáo, cự lang nghe tiếng bèn quay lại ngậm Trần Tinh, nhảy lên vách núi. Đầu Trần Tinh chúi xuống, hỏi gì đối phương cũng không đáp, đành mặc nó muốn làm gì thì làm.
Chạy được một khoảng, bầy sói đột nhiên ngừng lại. Trời chạng vạng mang một màu đen kịt, đứng trên lưng núi, trước mặt là nơi bị phá vỡ giữa hai ngọn núi, bọn họ đi từ vết nứt ở Tạp La Sát đến một vết nứt khác.
Trần Tinh: "Mau thả ta xuống..."
Trần Tinh dùng sức vùng vẫy mấy cái, con sói lớn kia toan há mồm, Trần Tinh thấy bên dưới là vực sâu vạn trượng, chưa kể hơn vạn con sói đang đứng trên cầu đá thiên nhiên rộng chưa tới sáu thước, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, vội la lên: "Thôi, cứ để yên thế này đi."
Bầy sói vô cùng im lặng, chỉ có Tiêu Sơn dùng Thương Khung Nhất Liệt cào lên mặt núi phát ra tiếng vang chói tai, Trần Tinh thấp giọng nói với nó: "Hiền đệ, có thể đừng tạo ra loại âm thanh này không."
Tiêu Sơn dòm Trần Tinh, Trần Tinh bị ngậm cho mặt hướng ra sau, không thấy rõ phía trước, bèn hỏi: "Sao thế? Các ngươi đang xếp hàng qua cầu ư?"
Tiêu Sơn quay đầu cậu qua, ra hiệu cho cậu nhìn bên này, Trần Tinh gian nan xoay người từ miệng sói, nghiêng được một góc, thình lình chứng kiến một cảnh tượng hết sức quỷ dị ——
—— Dưới cầu đá là một ải cốc(*) mọc đầy cây khô, hầu như hai bên vách núi đều là tổ quạ, bên trong dày đặc sương mù. Bên trong ải cốc dường như có một khu rừng to lớn, mà sâu trong rừng mơ hồ thả ra từng luồng oán khí hùng mạnh!
(*) Khe núi hình như V
Trong ải cốc xuất hiện hai bóng người, chính là Hạng Thuật đang đi tập tễnh cõng thêm vua A Khắc Lặc đã hôn mê bất tỉnh!
"Hạng Thuật!" Trần Tinh liền bảo, "mau xuống đó hỗ trợ!"
Tiêu Sơn gật đầu, vung móng vuốt, bầy sói lập tức nhảy ra khỏi cầu đá.
Trần Tinh hét to liều mạng túm chặt cự lang rồi rơi xuống cùng nó, suýt chút nữa hỏng mất. Ngay sau đó, bầy sói tập trung thành nhóm ở ngoài ải cốc, đám quạ trong cốc lập tức cảnh giác, kêu la điên cuồng, rồi vỗ cánh bay từ mọi hướng tập trung tại lối vào.
Trần Tinh được nhả ra, gọi to: "Hạng Thuật!"
Dường như Hạng Thuật bị thương, lảo đảo bước ra từ ải cốc, đột nhiên hắn dừng bước, tỏ ra do dự, như thể không nhận ra Trần Tinh, quanh thân bị bao phủ bởi oán khí.
"Hạng Thuật?" Trần Tinh chậm rãi ngừng lại, chợt nhận ra sương mù ngày càng dày hơn, đã bao phủ toàn bộ ải cốc rồi.
"Kẻ chấp chưởng Tâm Đăng," một giọng nói vang lên trong màn sương, "rốt cuộc thì... ngươi cũng tới đây... đáng tiếc, đã quá muộn rồi..."
"Ai đó?" Trần Tinh cảnh giác, "Là ai!"
Hạng Thuật thả vua A Khắc Lặc xuống, giọng hắn khẽ run lên: "Đi... đi! Đi mau! Rời khỏi đây..."
Đàn quạ bay lượn xoay quanh hai người kèm theo những tiếng kêu khàn khàn, dường như Hạng Thuật rất sợ đám quạ này, đôi mắt hắn đỏ như máu, trong khi đó bầy sói đã bắt đầu chiến đấu với đàn quạ giữa màn sương!
"Hạng Thuật!" Trần Tinh không những không lùi về mà còn tiến lên, song vào lúc cậu chỉ còn cách Hạng Thuật hai mươi bước, một đao đột nhiên bổ xuống từ bên cạnh! Hạng Thuật giơ kiếm trong vô thức chặn lại chiêu kia, võ tướng giáp đen lại xuất hiện trong sương mù cùng bầy quạ đang kêu gào điên cuồng!
"Quạ đen... quạ đen..." Hạng Thuật run giọng, cả người cũng phát run theo.
Trần Tinh ngăn trước người Hạng Thuật, nâng tay lên, chiếu Tâm Đăng vào màn sương kia, võ tướng giáp đen không đắc thủ, nhanh nhẹn ẩn vào trong sương mù. Trần Tinh xoay người: "Hạng Thuật! Ngươi..." còn chưa gọi được tròn câu thì đã bị Hạng Thuật bóp cổ!
"Ta đã bảo... ngươi đừng đi theo..." Hạng Thuật mang theo hơi thở nguy hiểm, hai mắt đỏ ngầu hệt như lần Phùng Thiên Quân nhập ma, gầm lên, "Tại sao lần nào cũng tự tiện chủ trương!"
"Ngươi... nhập ma..." Trần Tinh hít vào làn sương lạnh lẽo khiến cậu váng đầu hoa mắt, oán khí nơi này khác với thế giới trong gương ở thành Trường An, sương trắng vẩn đục dường như len lỏi theo hơi thở ngấm vào ba hồn bảy phách! Phải đánh thức hắn ngay!
Trong sương mù lạnh lẽo, tâm trí Trần Tinh đột nhiên xuất hiện biển lửa cửa nát nhà tan... cậu kiên quyết khởi động Tâm Đăng, đặt lên tâm mạch ngăn chặn sự xâm chiếm của sương lạnh, tiếp theo giơ tay tỏa ra bạch quang cuồn cuộn, hô to: "Xuất... ma!"
Hạng Thuật bị bạch quang rực rỡ kia chiếu vào, chịu chấn động lớn hơn nhiều so với Phùng Thiên Quân, có lẽ đây là mối liên hệ vận mệnh giữa thầy trừ tà và võ thần, hắn thoáng buông tay, Trần Tinh nhân cơ hội này đặt tay lên trán Hạng Thuật!
Hạng Thuật buông lỏng hai tay, mở to hai mắt, trong mắt phản chiếu muôn trượng ánh sáng đến từ Trần Tinh, làm hắn suy sụp quỳ rạp xuống, Trần Tinh gia tăng sức mạnh Tâm Đăng, đặt lên trán đồng thời đè hắn ngã xuống đất. Biển suy nghĩ của Trần Tinh lóe lên, nối liền với bạch quang thình lình xâm nhập vào biển ý thức mênh mông vô hạn của Hạng Thuật!
"Tâm Đăng..." Giọng nói nọ chìm sâu trong màn sương.
Sương mù lại cuốn tới, võ tướng giáp đen rõ ràng đang chờ đợi thời khắc này, lập tức vung đao, Tiêu Sơn lao ra từ bên cạnh, giơ vuốt sắt chặn lại đòn của võ tướng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.