Những loài vật chung quanh đồng loạt rít lên, tụ lại thành dòng lũ chói tai, sau đó lao về phía hai người, oán khí cuốn theo hài cốt động vật ngập trời như sóng thần, bất ngờ ập xuống nhấn chìm Hạng Thuật và Trần Tinh như "Thái sơn áp đỉnh".
"Trần Tinh! Trần Tinh!"
Một giọng nói vang lên, Tiêu Sơn tới đây rồi!
"Tiêu Sơn! Đưa y đi!" Hạng Thuật hét to trong lúc chặn thế công của kẻ địch.
"Không thể đi!" Trần Tinh vội la lên, "Không có Tâm Đăng ngươi sẽ chết!"
Trần Tinh liên tục cưỡng chế thôi thúc Tâm Đăng trong bóng tối, pháp lực chấn động không ngừng, va đụng khắp cơ thể cậu, khiến tâm mạch vốn đã bị thương nay càng thêm đau, thế nhưng Hạng Thuật phải dựa vào sự bảo vệ của luồng sáng này trọng kiếm trong tay mới có thể phát sáng rực rỡ, chống lại những cú va đập của lũ động vật hoạt thi, nếu Trần Tinh thu pháp lực vào lúc này, Hạng Thuật sẽ bị oán khí nuốt chửng ngay tức khắc!
"Ngươi biết cả!" Xa La Phong điên cuồng gầm thét, "Mấy năm qua, ngươi biết hết cả!"
Xa La Phong căm hận vung roi đầu tiên, một thoáng nhìn mơ hồ xuất hiện trong oán khí u ám. Đó là lần trong vương trướng, Hạng Thuật đứng trước mặt Trần Tinh tát hắn một cái.
Hào quang muôn trượng trong tay Hạng Thuật tức khắc chống lại một roi của Xa La Phong, tái hiện khung cảnh vào một ngày thu ở Sắc Lặc xuyên — họ ngồi bên bờ suối cùng Chu Chân, ba người kề vai ngồi câu cá.
"Phải," Hạng Thuật đáp, "ta cũng biết, vì ngươi không có được ta, nên mới chọn Chu Chân."
Xa La Phong ngơ ngác, Hạng Thuật giơ kiếm chống trả, đẩy mạnh Xa La Phong ra ngoài!
Hạng Thuật: "Vậy thì sao? Làm an đáp của ta ngươi còn không cam lòng? Xa La Phong, ta đã nói, bất kể đời này ta yêu ai bên ai, chắc chắn vẫn sẽ chỉ xem ngươi là người thân."
Xa La Phong hét lên điên cuồng: "Thuật Luật Không! Ngươi là kẻ dối trá!"
Thế rồi vô số lần ly biệt mà Xa La Phong phải chứng kiến bóng lưng Hạng Thuật giục ngựa rời khỏi mình trên bờ hồ hiển hiện chớp nhoáng trong oán khí.
Hạng Thuật cũng gầm lên: "Tỉnh táo đi! Xa La Phong! Ngươi bây giờ, đã biến thành một con quái vật rồi!"
Trọng kiếm phát ra luồng sáng mạnh xua tan màn sương dày đặc kia, vô vàn ký ức bỗng chốc ùa về tâm trí Xa La Phong, là giữa thảo nguyên đầy nắng, Hạng Thuật ngồi trên lưng ngựa ngoảnh đầu nhìn Xa La Phong, mỉm cười huýt sáo với hắn, làm Xa La Phong không thể vung roi thứ hai.
"Chu Chân mới là chốn ngươi nương nhờ," Hạng Thuật nói, "ta đã sớm nói với ngươi rồi."
"Hắn chết rồi......" Xa La Phong nghiến răng, gào vỡ tiếng, "ngươi thậm chí không để ta báo thù cho hắn!"
Hạng Thuật rống giận: "Đã kết thúc rồi! Tất cả cừu hận, khi đó ngươi cũng gật đầu, thừa nhận rằng đã chấm dứt!"
Xa La Phong gào lên điên cuồng trong oán khí: "Ngươi không để ta báo thù cho hắn, ngươi thậm chí không muốn thay hắn... Thuật Luật Không! Tên dối trá! Ta phải đích thân gϊếŧ ngươi!"
Trần Tinh thôi thúc Tâm Đăng nhiều lần, nhưng luồng oán khí này quá mạnh, không ngừng làm suy yếu Tâm Đăng của cậu, thế là cậu nảy ra ý định tới gần hơn, bèn dồn sức kéo xích sắt.
Tiêu Sơn xông ra trước mặt cậu, liên tục dùng vuốt chém xích sắt nhưng vẫn hoài bất động, thế rồi, một con quái vật khổng lồ thình lình lao đến từ vùng mây oán khí, Trần Tinh nhanh nhạy ôm Tiêu Sơn, hai người lăn vòng tránh thoát cái đuôi mà con quái vật đó quất tới!
Đó là xác của một con rắn đen khổng lồ, nó bắt đầu đánh về phía họ từ màn sương đen đang bốc lên cuồn cuộn.
Tiêu Sơn gầm gừ một tiếng định liều mạng lao lên, lại bị Trần Tinh duỗi cánh tay vẫn còn bị xích, tóm lấy y phục rồi kéo nó ra đằng sau, sau đó tâm mạch cậu bùng phát một luồng sáng hùng mạnh, từ huyệt Thiên Trì(1) qua Thiên Tuyền(2), rồi tới Khúc Trạch(3), giữa hai huyệt Cung, sau đó tập trung vào lòng bàn tay, hội tụ tại huyệt Trung Xung(4), một ngón tay chỉ vào bóng tối.
Ánh sáng quét tới như hóa thành thực thể, hệt như một thanh gươm sắc phá vỡ hắc ám! Xác rắn gầm lên đau đớn, lăn lộn trốn tránh, ánh sáng tập hợp thành chùm, tiếp tục thừa thế xuyên qua màn sương dày đặc, chiếu lên Tư Mã Việt ở trên cao, Tư Mã Việt thấy thế lập tức trốn ra sau.
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, Tiêu Sơn thấy rõ vật Tư Mã Việt cầm, nhất thời sững người ra.
Trần Tinh cũng ngơ ngác, lập tức nghĩ đến lời Lục Ảnh nói khi còn ở Tạp La Sát, không chừng trượng sừng hươu kia chính là cặp sừng bị cắt khỏi đầu Lộc vương!
Trần Tinh tuyệt vọng hét lên: "Tiêu Sơn!"
Thế nhưng đã quá muộn, Tiêu Sơn đã vùng ra làm rách toạc một nửa võ bào của mình, tiếng xé vải khẽ vang lên, và rồi nó lao vút lên cao.
Ở phía bên kia chiến trường, Tiêu Sơn tung người nhảy lên cao, đôi mắt đầy khuất nhục, chứng kiến cặp sừng của Lục Ảnh nằm trong tay kẻ địch lưu lạc thành đồ chơi cho chúng, hai mắt Tiêu Sơn trở nên đỏ hoe, tức thì gầm thét.
Tư Mã Việt nhanh gọn vung trượng đập vào eo Tiêu Sơn, đánh văng nó ra ngoài.
Khóe miệng Tiêu Sơn chảy máu, song vẫn bò dậy ngay, tiếp tục lao đến.
Tư Mã Việt quét trượng đập trúng trán Tiêu Sơn, đánh nó rớt xuống từ độ cao gần một trượng.
Tiêu Sơn vẫn không ngừng nhảy lên, Tư Mã Việt bèn rút chủy thủ ra.
"Tiêu Sơn——!" khi thấy Tư Mã Việt rút chủy thủ ra, Trần Tinh cảm tưởng như máu cả người mình đang trào lên.
Hạng Thuật thấy mạng hai người rơi vào tình trạng nghìn cân treo sợi tóc, đành phải bỏ Xa La Phong lại chạy qua cứu.
Mất đi sức mạnh Tâm Đăng, hành động hắn trở nên trì trệ dưới ảnh hưởng của oán khí, mỗi lần hít thở, oán khí mang theo ý lạnh thấu xương va đập điên cuồng trong cơ thể hắn, và rồi cảm giác tội lỗi mãnh liệt bỗng chốc bao trùm lấy hắn.
Xa La Phong không cho phép Hạng Thuật dứt ra, cũng đồng thời lao tới, nhưng đúng lúc này, một hoạt thi khác gầm lên, thình lình vọt ra từ trong oán khí, ôm chặt cơ thể Xa La Phong, hai tay vặn đầu đầu hắn muốn bẻ xuống!
"Do Đa!" Hạng Thuật hét lên.
Xa La Phong kêu lên ầm ĩ, dùng roi xương xoắn lấy cơ thể Do Đa, siết chặt trong bóng đêm, đồng thời tàn nhẫn kéo ra, cơ thể Do Đa tức khắc bị xé thành từng mảnh, nhưng đầu vẫn cắn chặt vai Xa La Phong, nghiền nát xương bả vai của hắn.
Hạng Thuật nhân cơ hội đó bổ ngang kiếm, đánh bay Xa La Phong ra ngoài!
Hạng Thuật cuối cùng cũng chạy tới chỗ Trần Tinh, liền đẩy cậu ra, chực xông thẳng lên chỗ Tư Mã Việt, Xa La Phong đã giải quyết xong Do Đa, hiện thân trong sương đen, một tay co lại hướng về phía Hạng Thuật.
Tất cả thi thể động vật chúng quanh chớp mắt biến thành xương trắng, thịt rơi lả tả giữa oán khí, xương trắng chưa kịp rơi xuống đất đã thay nhau nối lại, biến thành vô số gai xương, thình lình chọc thủng mặt đất.
"Coi chừng!" Trần Tinh hét lên.
Hạng Thuật đang ở giữa không trung không có chỗ dùng sức, đành dùng trọng kiếm cản đòn, gai xương ngợp trời xuyên thủng nền đất, khóa chặt hắn bên trong.
Tiêu Sơn rơi từ trên cao ngã vào bụi xương lởm chởm như núi dao, vai, cánh tay và đùi lập tức bị xương xuyên qua!
Trần Tinh: "......"
Tiêu Sơn cố hết sức giơ móng vuốt, cúi đầu nhìn cơ thể mình, mắt toát lên vẻ hoang mang.
Tư Mã Việt từ tốn nói: "Ta đưa thầy trừ tà đi, Xa La Phong, còn lại giao cho ngươi, khoản nợ của Chu Chân mà ngô chủ mượn ta, ngươi gắng mà trả càng nhiều càng tốt, nhớ đưa những hoạt thi còn dư lại ở Sắc Lặc xuyên về cung Huyễn Ma......."
Tiêu Sơn: "A——"
Từ cổ họng Tiêu Sơn bỗng phát ra tiếng gầm thét điên cuồng.
Tiêu Sơn vẫn đang giãy giụa không ngừng trên đống xương, làm máu chảy cuồn cuộn không dứt.
Và rồi, oán khí chung quanh thình lình trở nên nặng nề hơn, tập trung thành lốc xoáy rồi điên cuồng cuốn về phía Tiêu Sơn.
Trần Tinh tuyệt vọng hét lên như mất trí: "Xa La Phong!"
Xa La Phong tiến về phía Hạng Thuật đang bị gai xương trói buộc tầng tầng lớp lớp, tháo cây cung phía sau, gắn một mũi tên xương, nhắm vào Hạng Thuật đang bị giam trong lồng.
"An đáp..." Xa La Phong thì thào.
Hạng Thuật ngây người nhìn Xa La Phong, vào thời khắc sau cùng, dường như đôi mắt Xa La Phong khôi phục chút tỉnh táo, tay kéo cung khẽ run, không bắn ra mũi tên kia được. Rồi bỗng, một giọt lệ trượt ra từ đôi mắt hắn.
Trần Tinh bước qua rìa sụp đổ tới nơi, bùng nổ một luồng sức mạnh không biết tuôn trào từ đâu, nhấc cột đá đổ vỡ nặng sáu mươi cân nối liền với xiềng xích quất một vòng cung.
"Chó Nhu Nhiên!" Trần Tinh gầm thét, "Nên chết phải là ngươi!"
Đây là khoảnh khắc cấp bách hiếm hoi Trần Tinh bị chi phối với sự phẫn nộ, Xa La Phong cuối cùng cũng chờ được thời khắc này, ngoài tiếng cậu gầm lên đầy giận dữ, Xa La Phong còn nhận được tảng đá đập vỡ đầu mình.
Hạng Thuật: "........................"
Xa La Phong không lường được rằng Trần Tinh sẽ đánh lén mình, bởi vì cậu cách mình quá xa, vũ lực yếu tới mức gần như không đáng kể, ai mà ngờ Trần Tinh lại dùng xiềng xích gắn liền với đá nặng làm vũ khí, làm một chiêu 'thế đảo gió' mang theo khí thế oanh động trời cao, đập vào Xa La Phong đang cách cậu năm bước vang lên một tiếng nặng nề, Xa La Phong bị đập cho óc vỡ toang, đầu gục xuống vai!
Lồng giam sương trắng tức khắc sụp đổ, Hạng Thuật cầm kiếm trong tay, hét lên: "Mau!"
Oán khí dày đặc ngợp trời thoắt cái 'phụt' mất toàn bộ, Trần Tinh chưa kịp phản ứng với những gì vừa xảy ra đã nhanh chóng khởi động Tâm Đăng, ngay sau đó trọng kiếm trong tay Hạng Thuật tuôn ra cường quang, chỉ vào ngực Xa La Phong.
"An đáp," Hạng Thuật nghẹn ngào nói, "ngủ đi thôi, ngủ rồi... sẽ ổn..."
Ngay sau câu nói ấy, Hạng Thuật cất một tiếng kêu đầy bi thương, trọng kiếm chặn trước người Xa La Phong đang loạng choạng đâm tới, lập tức xuyên qua bụng, phá vỡ cơ thể hắn từ vết thương Trần Tinh từng khâu lại, kéo theo bạch quang từ Tâm Đăng phá xuyên ra khỏi lưng hắn.
Cơ thể Xa La Phong như diều bị đứt dây, bay ngược ra sau cùng với mùi máu thối gay mũi.
Trái tim Trần Tinh đột nhiên đau nhói, do ảnh hưởng từ sức mạnh Tâm Đăng, giờ khắc này linh hồn cậu cùng Hạng Thuật như được kết nối, cảm xúc bi thương nặng nề chưa từng có bủa vây lấy cậu, khiến cậu không kiềm được mà rơi nước mắt.
"Hạng Thuật..." Trần Tinh nức nở gọi hắn.
Xa La Phong co giật không ngừng, nằm trên đất, duỗi một tay bắt lấy bầu trời, đầu nằm lệch trên vai, đôi môi khẽ mấp máy, như thể muốn nói gì đó nhưng không sao cất thành lời.
Hạng Thuật chầm chậm xoay người, cùng Trần Tinh nhìn Tiêu Sơn nằm trên đất, Tiêu Sơn đang ngọ nguậy bò dậy.
"Tiêu Sơn?" Trần Tinh kéo xích sắt cùng cột đá, gian nan bước về phía Tiêu Sơn, nhưng Tiêu Sơn đã thong thả đứng lên, tay cầm hai móng vuốt thép, oán khí ùn ùn bất tận trước đó còn quẩn quanh trong thiên địa bị hút toàn bộ vào trong vuốt!
Thương Khung Nhất Liệt biến thành một màu đen kịt, lóe ra hàn quang, giống như Sâm La Vạn Tượng bị oán khí luyện hóa. Mà Tiêu Sơn lúc này hệt như Phùng Thiên Quân trước kia, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân bị nhấn chìm trong oán khí, nhìn hau háu vào Tư Mã Việt ở trên cao.
Nguy rồi, đây là suy nghĩ sau cùng trong đầu Trần Tinh. Đứa trẻ này học cách sử dụng pháp bảo này bằng cách nào? Không phải Lục Ảnh từng dạy nó chứ?
Tư Mã Việt giũ tay trái, lộ ra tấm khiên đen kịt: "Thú vị thật, không ngờ vật trong tay ngươi lại là..."
Tiêu Sơn chém vuốt đầu tiên, một huyễn ảnh đen của thần Long thời thượng cổ xuất hiện đằng sau nó, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng rồng ngâm vang vọng.
Hạng Thuật xoay người, dùng cơ thể mình ập tới đè Trần Tinh xuống đất, căng sợi xích ra để nó sượt qua vuốt sắt, đứt lìa một cách vô thanh vô tức giữa tầng không. Tư Mã Việt chưa kịp nói xong đã thấy núi đá, đại địa, thậm chí là không gian trước mắt bị cắt như tờ giấy vụn, tấm khiên bị chém gọn thành ba mảnh, phần giáp đen trước ngực lệch vị, cả người mất thăng bằng, phần từ vai trở lên ngã ra sau.
Núi non đất lở sâu trong Âm sơn đổ vỡ rầm rầm.
Tư Mã Việt: "...Thần binh."
Tiêu Sơn tiến lên từng bước, chém thẳng vuốt thứ hai, mũ giáp cùng đầu tên Tư Mã Việt lập tức bị xé thành nhiều mảnh văng tứ tung, chỗ họ đứng sụp xuống, nham thạch bị cắt gọn như gương đổ rầm rầm!
Núi đất sạt lở đằng sau bị cắt thêm vuốt thứ hai, lập tức trượt xuống hai bên Nam Bắc như sóng to gió lớn!
Tiêu Sơn giơ vuốt trái, tay phải vẽ thành vòng tròn, định xông lên dùng chiêu "Thương Lang Trục Nguyệt" (sói xanh đuổi theo mặt trăng). Trần Tinh rón rén, thành công tiếp cận Tiêu Sơn từ phía sau.
"Xuất ma!" Trần Tinh quát to bên tai nó, dùng chút sức mạnh sau cùng của mình, tay trái che mắt Tiêu Sơn, tay phải đặt lên ngực nó, bạch quang bùng phát vang dội, đánh xuyên vào biển ý thức của Tiêu Sơn.
Thương Khung Nhất Liệt rớt 'keng' xuống đất, oán khí tiêu tan.
Trần Tinh: "......"
Tiêu Sơn hôn mê, lập tức ngã xuống, Trần Tinh cũng vô lực nằm vật lên tuyết.
Trận tuyết lở bao trùm chiến trường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tuyết nổi lên, sừng hươu khổng lồ gãy nứt cắm trên đất như một bia mộ cô độc sừng sững giữa thiên địa tĩnh lặng.
"Hạng Thuật..." Trần Tinh nghiêng đầu, nhìn Hạng Thuật cũng nằm trên tuyết và đang nhìn lên bầu trời: "Ngươi không sao chứ?"
Hạng Thuật không nói gì, nghiêng đầu nhìn cậu, Trần Tinh giật tay, khó khăn dịch qua chỗ hắn, Hạng Thuật khẽ cử cử động ngón tay, nắm lấy tay cậu.
"Tiêu Sơn?" Trần Tinh xoay người ngồi dậy, bải hoải thở dốc, tóc tai rối bời, kiểm tra thương thế do bị gai xương đâm vào chân và cánh tay nó, cũng may nó nhỏ người, không bị đâm trúng ngực.
Trần Tinh vốc tuyết trét lên mặt nó chà chà, Tiêu Sơn tỉnh dậy, mê man mở mắt, vừa động đậy đã phải cắn răng vì đau, Trần Tinh ra hiệu đừng cựa quậy, băng bó giản đơn cho nó trước.
Tiêu Sơn chỉ sừng hươu đằng xa, Trần Tinh liền mang sừng hươu tới cho nó, Tiêu Sơn buồn bã ôm vào ngực chẳng muốn buông tay. Trần Tinh bèn xoa đầu Tiêu Sơn.
Lúc này, cách đó không xa lại phát ra tiếng vang, Hạng Thuật chầm chậm đứng dậy, chiến đấu quyết liệt không ngừng nghỉ khiến hắn rơi vào tình trạng sức cùng lực kiệt, không còn thừa lại chút hơi sức nào. Hắn lê tấm thân chằng chịt vết thương, khập khiễng từ từ đi về cuối tuyết địa.
Cơ thể nát tan của Xa La Phong vẫn còn cắm trọng kiếm của Hạng Thuật, hắn nằm đấy, máu thối làm ướt một khoảnh đất.
Hạng Thuật quỳ trước người Xa La Phong, tay trái nắm tay hắn, nạy cây cung hắn vẫn luôn siết chặt, còn tay phải thì phủ lên mu bàn tay hắn.
Tiêu Sơn nhìn Hạng Thuật, lại lia mắt sang Trần Tinh, Trần Tinh lắc đầu ra dấu mình không thể qua đó vào lúc này, lại làm động tác 'suỵt' với nó.
"Để hắn yên tĩnh một mình đi." Trần Tinh thở dài, thấp giọng bảo.
Hạng Thuật run rẩy không ngừng, vùi mặt vào lòng bàn tay Xa La Phong, thấp giọng nghẹn ngào, và rồi gió chợt nổi lên, cuốn theo bông tuyết rải khắp đất trời.
"Ngươi đi nhé."
Giọng nói phát run của Hạng Thuật cất lên trong làn gió.
"Thuật Luật Không sẽ thực hiện lời thề ngày ngươi ta kết nghĩa an đáp, báo thù cho ngươi."
"Kết thúc rồi, lần này thật sự kết thúc rồi, ngươi sẽ không tỉnh lại nữa, Xa La Phong, ngươi sẽ ngủ yên, cho đến vĩnh viễn... vĩnh viễn..."
"Lục Ảnh," Tiêu Sơn dường như cũng cảm nhận được, "Lục Ảnh."
"Đệ cũng muốn báo thù cho Lục Ảnh ư?" Trần Tinh hơi cúi đầu nói với Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn không đáp mà trông về nơi xa, hai người lặng đứng trên tuyết thật lâu, cho đến khi Hạng Thuật bải hoải lê bước chầm chậm ra khỏi khe núi, cơ thể oai hùng của hắn phủ đầy sương tuyết, bế thi thể dị dạng của Xa La Phong được bọc kĩ trong vải bố, lưng đeo tín vật — thanh trường cung khi kết nghĩa với Xa La Phong.
"Đi thôi." Hạng Thuật bảo.
Tư Mã Vĩ mặc giáp đen đứng trên cao nơi phía Nam Âm sơn nhìn ba người rời đi từ xa.
Đêm xuống, trong sơn động Âm sơn.
Ba người bôn ba suốt mấy ngày liền, lại còn trải qua một loạt trận chiến ác liệt, nên người ngợm cứ như dã nhân, Hạng Thuật nhóm lửa trại trong sơn động, Tiêu Sơn thì nằm ngủ say.
"Giờ đi đâu?" Trần Tinh hỏi.
"Quay về Cáp Lạp Hòa Lâm." Hạng Thuật ngẩng đầu khỏi lửa trại nhìn Trần Tinh, Trần Tinh gật đầu, chuyện xảy ra ở đây quá nhiều, chi bằng quay về bàn bạc kĩ hơn.
Trần Tinh nói: "Xa La Phong chắc không sống lại nữa đâu."
"Ta biết," Hạng Thuật nói, "từ ngày hắn uống thuốc Chu Chân đưa cho, tàn sát cả tộc A Khắc Lặc, hắn đã chết rồi."
Trần Tinh nhớ lại cảnh tượng trước khi Xa La Phong biến thành hoạt thi, buồn bã nói: "Ban đầu, hắn không muốn uống chén rượu kia đâu."
Hạng Thuật lắng nghe Trần Tinh kể lại toàn bộ quá trình, hỏi tiếp: "Lúc ấy hắn có nhắc đến ta không?"
"Hắn gọi Chu Chân," Trần Tinh đáp," cũng gọi tên ngươi, vào lúc đó ta nghĩ, nhất định hắn sợ lắm."
Hạng Thuật không đáp, nhìn thi thể Xa La Phong được bọc trong vải bố, Tiêu Sơn lật mình trước đống lửa, tỏ ra khó chịu muốn gãi vết thương, Trần Tinh vội chộp lấy tay nó, sợ nó gãi rách chỗ đã được băng bó.
Hạng Thuật xuất thần nói: "Sau khi Chu Chân chết, cả Sắc Lặc xuyên ai cũng biết chỉ có ta mới thuyết phục được Xa La Phong không đi báo thù cho hắn. Từ ngày đó, ta bầu bạn cùng Xa La Phong tầm một tháng... ta biết Xa La Phong muốn ta sau này thay thế Chu Chân, nhưng hắn không dám mở lời, vì một khi nói ra ta sẽ đi ngay."
Trần Tinh nói: "Ngươi không đi đâu."
Hạng Thuật đáp: "Ta sẽ."
Hắn thêm ít củi vào lửa trại, thấp giọng rằng: "Những gì Chu Chân đã cho hắn, ta không thể nào cho được, bởi ta không thích Xa La Phong. Ta chỉ có thể làm an đáp với hắn thôi."
Trần Tinh nhất thời không biết trả lời làm sao, cậu nghĩ ngợi rồi nói: "Ngươi rất tốt với hắn."
Hạng Thuật đáp: "Không, ta có lỗi với hắn."
Trần Tinh không biết nên an ủi Hạng Thuật thế nào, nhưng cậu nhận thấy rằng vào lúc này, cậu chỉ cần lắng nghe Hạng Thuật tâm sự, bầu bạn bên hắn là được rồi, giống như Hạng Thuật ở bên Xa La Phong khi Chu Chân chết vậy.
"Có lẽ ngươi không biết thế nào là thích......"
"Ta biết," Hạng Thuật khẽ đáp, "ta còn rõ là đằng khác, đừng đánh đồng ta với Thác Bạt Diễm. Ta biết cảm giác thích một người là như thế nào, cũng rõ ràng ta thực sự không thích đệ đệ kết nghĩa của mình, ta cũng chẳng còn cách nào."
Nói đoạn, Hạng Thuật đưa mắt nhìn Trần Tinh. Trong sơn động với ánh lửa lập lòe, Trần Tinh dựa vào vách động, cúi nhìn Tranh cổ giành được từ Tư Mã Việt, giờ họ đã có hai pháp bảo.
"Hạng Thuật," Trần Tinh thấp giọng, "xin lỗi."
Hạng Thuật lấy làm ngỡ ngàng, nhìn Trần Tinh với vẻ khó hiểu: "Xin lỗi về việc gì?"
Trần Tinh gượng cười: "Nếu không vì lời của ta, có lẽ ngươi sẽ không gặp phải những điều này."
Hạng Thuật lập tức tỏ ra tức giận, Trần Tinh nhất thời luống cuống, ngơ ngác nhìn hắn.
"Thì ra ngươi nghĩ như thế?" Hạng Thuật nhíu mày, quan sát Trần Tinh như thể không nhận ra cậu, "Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Trong lòng ngươi, ta là kẻ ngu dốt vô tri thế ư?!"
Tiêu Sơn đang say giấc nồng, Trần Tinh sợ làm nó tỉnh giấc bèn vội ra dấu cho Hạng Thuật nói nhỏ lại.
Hạng Thuật thở dài, rõ ràng không có tâm trạng lý luận với Trần Tinh, hắn nhìn Tiêu Sơn, không nhịn được mà nói: "Nếu không có ngươi, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn."
Trần Tinh: "Ừ."
Trần Tinh vẫn luôn hồi tưởng những lời Hạng Thuật từng nói trong mấy ngày qua, nếu không phải vì cậu, có lẽ vua A Khắc Lặc sẽ không chết, nếu không phải Hạng Thuật lên Bắc, Sắc Lặc xuyên sẽ không gặp nguy khốn xảy ra bất ngờ này... nhưng việc gì nên đến, chắc chắn vẫn đến. Nếu không có cậu, biến cố diễn ra đột ngột, cho dù mười sáu Hồ lánh nạn tới Cáp Lạp Hòa Lâm cũng không đủ sức giữ được thành.
"Ta muốn làm chút gì đó cho ngươi," Trần Tinh vẫn cảm thấy áy náy, "ta có thể làm gì không?"
Cậu nhìn Hạng Thuật một cách nghiêm túc, định tâm sự về chuyện mai sau, bàn về Thi Hợi, chuyển bi thương sang báo thù, Hạng Thuật lại im lặng một lúc, rồi bảo: "Ngươi biết siêu độ không?"
"Siêu độ," Trần Tinh nói, "hức, ta không biết."
Hạng Thuật nói: "Cho phép Xa La Phong được thiên táng, thế gian này chỉ còn mình ngươi là thầy trừ tà, đồng thời cũng là ân nhân của Sắc Lặc xuyên. Nếu ngươi cảm thấy gượng ép, thì..."
Trần Tinh có thể hiểu đại ý của Hạng Thuật, Xa La Phong chết rồi, tất thảy đều đã chấm dứt. Nếu đưa thi thể về Cáp Lạp Hòa Lâm thì chỉ có thể thổ táng hắn theo nghi thức dành cho kẻ có tội, mà người A Khắc Lặc xưa kia cũng diệt tộc mất rồi.
Hạng Thuật cho rằng, cậu là người duy nhất có thể xá hết mọi tội nghiệt của Xa La Phong, hoặc thừa nhận hành vi của Xa La Phong không phải ý muốn của hắn, chẳng qua do bị nhập ma.
"Ngươi thiên táng hắn đi," sau cùng Trần Tinh bảo, "dùng cách gì cũng được, người chết rồi thì chết thôi."
"Cảm ơn," Hạng Thuật trịnh trọng nói, "đây là việc sau cùng ta có thể làm cho hắn."
Hạng Thuật cúi người bế thi thể Xa La Phong lên, bước ra khỏi sơn động. Trần Tinh muốn hỏi làm ngay bây giờ luôn ư? Cơ mà nếu mang về Sắc Lặc xuyên chỉ tổ thêm rườm rà, thế nên cậu nhìn hắn tới cửa động, trời đêm sáng một màu mông lung, trùng hợp có một đài thiên táng trên đỉnh núi.
"Bước kế tiếp..." Hạng Thuật cân nhắc, nói với Trần Tinh.
Trần Tinh: "Hạng Thuật, ta vẫn không nên về Cáp Lạp Hòa Lâm với ngươi."
Một năm nữa đã trôi qua, thời gian của Trần Tinh ngày càng ít, cậu phải đi, không thể tiếp tục tốn thời gian ở Sắc Lặc xuyên nữa.
Hạng Thuật im lặng một lúc, bảo: "Đợi ta xuống rồi bàn tiếp."
Hạng Thuật lên đỉnh núi, Trần Tinh không lên cùng hắn, đắp áo khoác cho Tiêu Sơn, đứng trên dốc núi trông về những con kền kền bay lượn trên cao.
Bình minh ló dạng, cậu nghe Hạng Thuật trên đỉnh núi hát một khúc nhạc buồn của người Thiết Lặc, vang vọng như có như không, đám kền kền thay nhau bay về phía đài thiên táng. Khúc nhạc bi thương ngừng lại, tiếng kền kền kêu ngày càng nhiều.
Trần Tinh lẳng lặng đứng đó, sau lưng thình lình truyền đến tiếng bước chân, thế rồi, một bàn tay đeo bao tay sắt bụm kín miệng cậu, Trần Tinh lập tức vùng vẫy, mở to hai mắt, lại bị cái tay khác làm cho hôn mê, hai mắt tối sầm, rồi cậu bị kéo vào bóng tối.