Nghe được âm thanh bận vô tận trong điện thoại, Nghiêm Mạc có chút bực bội đóng di động lại, nằm trên chiếc giường lớn trống rỗng hơi sững người.
Gò má đã không còn đau như vậy nữa, hắn dùng đá đắp hơn nửa ngày nhưng vẫn sưng thật to, thật sự doạ người.
Hắn sờ sờ mặt, trong lòng ê ẩm, hơi buồn bực, còn có chút uất ức —— có lẽ là trước kia Hứa Khiêm quá tốt với hắn, hôm nay trái ngược nên trong lúc nhất thời không thể nào tiếp thu được, thế nhưng suy nghĩ lại những chuyện trước kia thì lại hoài niệm. Đời này Nghiêm Mạc hầu như chưa từng bị ai đánh, chỉ có mấy lần đều là Hứa Khiêm ra tay, trong ba năm làm tình địch, hai người không ít lần ẩu đã, cũng đã từng có chuyện cùng nhau vào bệnh viện, cho nên một tát này của ngày hôm nay... kỳ thật không sao cả.
Nghiêm Mạc nhắm mắt lại, cưỡng ép đại não phải thả lỏng, ngày mai còn phải đi bàn chuyện với khách hàng, bây giờ mặt sưng... nhất định phải mang khẩu trang, nghĩ tới đây, hắn lại hơi oán giận Hứa Khiêm, người ta nói đánh người không đánh mặt, nhận một tát này, hắn cảm thấy mình vô cùng mất mặt.
Nhưng xét đến cùng là hắn dưới cơn thịnh nộ đã nói sai... có điều vì sao Hứa Khiêm muốn vào phòng vẽ của hắn chứ? Vì sao... vì sao lộ ra biểu cảm như thế đối với bức hoạ của Văn Bân? Không phải y nói đã quên rồi sao, vì sao lại...
Suy nghĩ ngổn ngang trào lên, Nghiêm Mạc trở mình, lại lần nữa cầm di động lên.
Hắn biết số di động của mình đã bị kéo vào sổ đen, thế nhưng Wechat vẫn chưa block, hắn vẫn có thể nhìn thấy bài đăng của Hứa Khiêm trên newsfeed... Một vòng người vây quanh cùng ăn khuya, thấy thế hắn liền hơi đói bụng, dạ dày co rút đến đau, trong lòng rất buồn bực, nhịn không được để lại một tin nhắn bên dưới.
"Đợi anh về nhà."
...
Hứa Khiêm ngủ một giấc đến hơn mười giờ, rửa mặt xong xuống lầu gặp đám người Giang Thành Vọng, lúc này mới lái xe đi đến nhà hàng đã hẹn trước.
Buổi trưa này chủ yếu là thảo luận, Hứa Khiêm uống hai ly tượng trưng, xong rồi lại bị kéo đi karaoke. Một đám người lớn ngồi trong một phòng rộng rãi, vài người phụ trách khuấy động bầu không khí, nối đuôi nhau ca hát, Hứa Khiêm nói chuyện với Trình Quân một hồi, chỉ cảm thấy đau đầu, tìm cớ chạy đến nhà vệ sinh hút hai điếu thuốc, dù gì cũng phải thở một cái.
Y liếc nhìn giờ, đã hơn năm giờ gần sáu giờ. Đoán chừng buổi tối khoảng bảy tám giờ mới đi ăn, bỏ một giờ đi trên đường, còn hơn một tiếng nữa.
Lúc ở chỗ karaoke, mọi người rất ăn ý chỉ gọi bia, chuyện công đã bàn được kha khá, Trình Quân lôi kéo Hứa Khiêm chơi xúc xắc so thắng thua, ai thua thì người đó uống. Hứa Khiêm vừa nghe liền phấn khởi, trước đây y đã từng làm việc ở sòng bài, đối với phương diện này có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng cũng không dám làm thái quá, dẫu sao lấy mặt mũi làm trọng, cứ như vậy ung dung rót cho đối phương một nửa bia, còn mình cũng uống không ít.
Kèo buổi chiều kết thúc, buổi tối đuổi tiếp, tửu lượng của đám người Trình Quân cũng xem như rất cao, hơn nữa hợp tác thành công khiến tất cả mọi người đều vui vẻ, đơn giản là liều mạng uống rượu, ngay từ đầu Hứa Khiêm còn khống chế được, về sau bị buộc đến không còn cách nào, kiên trì uống hết, rượu tây và mao đài trộn lẫn nhau, cuối cùng say mèm.
Hơn mười một giờ mới kết thúc, không mấy người của hai phe đứng dậy nổi, Giang Thành Vọng và người mới mà hắn mang tới rất vinh hạnh tránh được một kiếp, dĩ nhiên gánh vác nhiệm vụ thu dọn "chiến trường". Giang Thành Vọng kêu xe, cùng với người phục vụ đỡ những người đang say mèm đến oặt người đi, người mới trông coi ở phía dưới, lúc đến người cuối cùng đã lên xe, không tránh khỏi lau mồ hôi: "Uống kinh thật... Trước khi xuống em có đếm, mười mấy chai."
Giang Thành Vọng tựa lưng vào ghế ngồi, đầu cũng hơi choáng váng, nhìn thấy nét mặt hồng hào của cậu trai trẻ này, không có một chút xíu say rượu nào, không khỏi cảm khái: "Trước đây cậu nói cậu có thể uống, anh còn không tin lắm, sớm biết ngày hôm nay đã để một mình cậu lên..."
Chàng trai mới tới này tên Vương Đào, chỉ chừng hai mươi, vẫn còn đang trong kỳ thực tập, nhìn giống như học sinh, cho nên cố tình rót ít ít cho cậu. "Anh Giang, anh tha cho em đi, tửu lượng của em cho dù tốt hơn nữa, nhiều nước trong bụng như vậy cũng sẽ khó chịu ah... Ai ya chúng ta thay phiên nhau lên giúp Hứa tổng chặn rượu mà cuối cùng còn thành như vậy, thật không dám tưởng tượng trước kia các anh làm sao sống sót được."
Trước kia làm sao sống sót được? Lời này lập tức gợi lại hồi ức của Giang Thành Vọng, lúc hắn hai mươi tuổi đã đi theo Hứa Khiêm, coi như là cùng nhau nhìn công ty này lớn lên, lúc vừa mới thành lập, không có nhân mạch, không có khách hàng, bọn họ phải lần lượt tới tận cửa tìm người xin làm hạng mục, trước kia lần nào mà không bị người ta rót đến ói chư? Hứa Khiêm làm anh cả dĩ nhiên muốn che chắn trước mặt em trai, cũng ỷ vào khi đó tuổi còn trẻ có thể uống được, bây giờ nếu làm như vậy, thế nào cũng thủng dạ dày.
Nhưng so với trước kia, tửu lượng của Hứa Khiêm xác thật cũng đã giảm xuống, trước kia người kiểm tra sức khoẻ cũng đã nói dạ dày của y không khoẻ, không thể uống nhiều rượu, kết quả vẫn là...
Giang Thành Vọng ấn xuống huyệt thái dương, cảm thấy mình đặc biệt vô dụng.
"Tiểu Đào, chút nữa cậu đưa người lên trước, anh đi đến chỗ gần đây mua chút thuốc giải rượu, trước kia mua không đủ."
"Dạ."
Có người phục vụ giúp một tay, cái này cũng không tính là khó khăn, Vương Đào tự mình đỡ Hứa Khiêm đưa vào trong phòng, sau khi đặt người xuống liền vào toilet.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Hứa Khiêm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghí ngoáy di động hồi lâu: "Alo... Alo..."
Vương Đào đi ra khỏi toilet, thấy y nửa người treo ngoài mép giường, vội vàng tới đỡ: "Hứa tổng, cẩn thận một chút."
Trong điện thoại im lặng vài giây rồi vang lên một giọng nam: "Anh uống say?"
Hứa Khiêm vô ý phát ra vài tiếng thở dốc, được Vương Đào đỡ lên lại giường.
"Tại sao không nói chuyện?"
Vương Đào lau mồ hôi, nhận điện thoại: "Ngài tìm Hứa tổng có việc gì không, chờ mai anh ấy tỉnh rượu sẽ gọi lại vậy, nếu có việc quan trọng gì có thể để tôi chuyển lời..."
"Cậu là gì của y?"
"Uầy, tôi là cấp dưới của anh ấy."
"Giang Thành Vọng đâu?"
"Anh Giang đi mua thuốc giải rượu rồi, xin hỏi..."
"Khách sạn các người ở đâu?"
Vương Đào sửng sốt một chút, vẫn nói tên khách sạn.
Trong ống nghe truyền đến tiếng gõ bàn phím, nửa phút sau, đối phương lại mở miệng lần nữa: "Máy bay của tôi là vào lúc 5h30 sáng ngày hôm nay, có lẽ hơn tám giờ có thể tới chỗ mọi người, số phòng bao nhiêu?"
"3... 302."
Đợi nói xong, Vương Đào mới phản ứng kịp, ngay cả thân phận đối phương cậu cũng không biết lại tuỳ tiện cung cấp vị trí ra ngoài, lỡ may là kẻ thù của Hứa tổng thì làm sao bây giờ? Lại liếc mắt nhìn di động, không hiển thị tên người gọi, chỉ trơ trọi một dãy số xa lạ... Cậu càng nghĩ càng sợ, chờ mai đối phương tìm tới cửa phải xem lại.
Một lát sau đó, Giang Thành Vọng đưa thuốc tới cửa, Vương Đào nói chuyện này cho hắn biết, người kia ngẩn người, lẩm bẩm: "Đây là muốn tìm tới cửa sao?"
"Đúng vậy anh Giang, em... Ai ya, cũng tại em ngu xuẩn, lỡ may là kẻ thù thì làm sao bây giờ đây?"
Giang Thành Vọng phì cười: "Hứa tổng không có nhiều kẻ thù như vậy đâu... Nhưng tối nay anh ấy uống nhiều rồi, cậu ở lại đây chăm sóc anh ấy cũng tốt." Mấy ngày nay tâm trạng của Hứa Khiêm không được tốt lắm, hắn ít nhiều gì cũng có thể đoán được nguyên nhân, Nghiêm Mạc và Hứa Khiêm cũng từng có lịch sử đánh lộn, hắn sợ hai người gặp nhau rồi lại mỗi người đỏ mặt tía tai ẩu đả nhau, có một thanh niên như Tiểu Đào giúp đỡ, Hứa Khiêm cũng không đến nỗi chịu thiệt thòi.
Vì vậy ngày hôm sau, Nghiêm Mạc một đêm không ngủ bay tới gõ cửa phòng, lại thấy một chàng trai trẻ tuổi xa lạ...
Còn là nửa thân để trần.