Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 396: Vân Tộc Huyết




Nhị Giai Cao Cấp Lôi Ảnh Ngọc Phù, như loại bình thường, một khi kích phát sẽ có ít nhất ba vạn long lực lượng, không có Chân Huyền Cảnh thực lực, không thể nào chống lại Lôi Ảnh Ngọc Phù công kích. 
Một khi Diệp Hán Lương kích phát viên Ngọc Phù kia, hắn có thể khẳng định, hai mươi hai người bọn họ có mặt tại nơi đây, sẽ có ít nhất một nữa trong số bọn họ phải tán thân bên trong Lôi Ảnh, đây chính là sự khủng bố nhất của Nhị Giai Cao Cấp Ngọc Phù. 
"Xem như ngươi biết hàng!" Diệp Hán Lương có chút đắc ý nói. 
Thật ra, hắn cũng là không có cách nào, từ khi nhận lấy Diệp Tộc Tộc Trưởng chi vị, trong tộc lại không có một vị Siêu Phàm Tiên Sư nào tọa trấn, không thể làm gì khác là hắn phải nghĩ cách khác, Ngọc Phù này chính là được đưa vào tầm ngắm của hắn.
Vì để có được khối Ngọc Phù này, hắn không chỉ phải cẩn thận từng ly từng tí, vì sợ người của những thế lực thù phát hiện ra, hắn phải cải trang thành rất nhiều hạng người, đi đến Vi Long Thành, Đa Bảo Thương Hội, chỉ có nơi đó mới có bán loại Nhị Giai Cao Cấp Ngọc Phù này.
Đây cũng chỉ là khởi đầu, sau đó hắn còn phải bỏ ra quá nửa tài sản tích lũy bấy lâu bên trong tộc, mới có thể cầm được nó vào trong tay, hơn một nửa tài sản, cơ hồ đã làm cho Diệp Tộc không thể nào vận hành trong một đoạn thời gian, nhưng mà vì có thể bảo vệ được Bộ Tộc, hắn cũng chỉ có cắn răng giao ra.
"Diệp Hán Lương! Ngươi cho là, dựa vào một viên Ngọc Phù, có thể chống lại Vân Tộc chúng ta sao? Ý nghĩ cũng là quá ngây thơ một chút! "Không giống như đám Siêu Phàm phía sau sợ hãi khi nhìn thấy Lôi Ảnh Ngọc Phù, Vân Án Phương lại rất là bình tĩnh, dường như việc Diệp Hán Lương lấy ra Lôi Ảnh Ngọc Phù là nằm bên trong suy đoán của hắn một dạng.
"Ngươi có ý gì? Ta cũng không phải là người dễ gạt! "Diệp Hán Lương cầm thật chặt Lôi Ảnh Ngọc Phù trong tay, lòng tin không đủ hỏi Vân Án Phương. 
Mặc dù có Nhị Giai Ngọc Phù trong tay, nhưng mà không hiểu sao, trong lòng của hắn có chút lo lắng, đây là do Siêu Phàm Cảnh cường giả quá cường đại, hắn không có lòng tin chống lại.
"Ầm! Phốc! "
Chỉ là không chờ đợi được Vân Án Phương trả lời, hắn đã bị người cho đánh bay xa ra hơn mười trượng, thẳng đường đi phun ra không ít huyết tương, xem ra là bị thương không nhẹ.
Trớ trêu thay, người ra tay với hắn cũng không phải là Vân Tộc Siêu Phàm Cảnh cường giả, mà là người của Diệp Tộc, tên kia nhân lúc hắn tập trung chú ý vào Vân Tộc đám người, không chú ý phía sau, cho nên đã đâm cho hắn một đao, ngay cả Lôi Ảnh Ngọc Phù cũng đã bị người cướp đi.
"Thượng Tuấn bái kiến chư vị Trưởng Lão! " Sau khi bồi cho Diệp Hán Lương một chưởng, Diệp Thượng Tuấn đi đến bên Vân Tộc đám người, dâng lên Lôi Ảnh Ngọc Phù, cung kính thi lễ. 
"Ân!Tuấn nhi, ngươi làm không sai!" Nhận lấy Ngọc Phù, Vân Án Phương hết lời khen ngợi. 
"Tộc Trưởng! Ngài có sao không! "
"Tộc Trưởng! Không cần nói! Dùng một viên đan dược này trước đi?"
"Tộc Trưởng bá bá! Ngài đừng làm cho Tiểu Nha sợ!"
"Diệp Thượng Tuấn! Ngươi không phải là người! "
"Diệp Thượng Tuấn! Ngươi không bằng cầm thú!"
"Diệp Thượng Tuấn! Ngươi là một tên vong ân phụ nghĩa! "
"Diệp Thượng Tuấn!... "
Sau một lúc ngẩn người vì không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, Diệp Tộc đám người lập tức tỉnh hồn lại, một số đến nâng đỡ, chăm sóc cho Diệp Hán Lương, số khác chỉ tay vào tên phản đồ Diệp Thượng Tuấn thi nhau mắng nhiếc, dường như những lời nói khó nghe nhất bọn họ đều nói ra.
"Khụ! Ta không sao!"Diệp Hán Lương sau khi sử dụng một ít trị thương Đan Dược, đã khá hơn một chút, ho lên một tiếng, ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nói:" Thượng Tuấn! Tại sao ngươi lại làm như vậy? "
Hắn thật sự đau lòng a, không cần hỏi thêm, hắn cũng biết được người bán đứng Diệp Tộc, mang tin tức của Diệp Tiểu Nha nói cho Vân Tộc biết chính là Diệp Thượng Tuấn rồi. 
Hắn thật sự là không thể hiểu, trong Diệp Tộc này hắn nghĩ người nào cũng có thể phản bội hắn, người nào hắn cũng đề phòng, riêng Diệp Thượng Tuấn là ngoại lệ, hắn không có nghĩ đến Diệp Thượng Tuấn sẽ phản bội hắn.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Diệp Thượng Tuấn trước đây là một đứa cô nhi, không cha không mẹ, chỉ chút nữa là táng thân trong tay của người Vân Tộc, cũng may khi đó hắn xuất hiện kịp lúc, ra tay tương cứu. 
Diệp Thượng Tuấn là một nhân tài, lại rất thông minh, hắn lại không có con nối dõi, cho nên hắn xem Diệp Thượng Tuấn không khác gì con ruột, còn có ý định bồi dưỡng dưỡng hắn trở thành người thừa kế của Diệp Tộc, những năm qua không ít sự vụ quan trọng trong tộc đều chuyển giao cho Diệp Thượng Tuấn xử lý, hắn đã đối xử với Diệp Thượng Tuấn tốt đến như vậy, như thế nào Diệp Thượng Tuấn lại phản bội hắn đâu.
"Tộc Trưởng! Thật xin lỗi! " Diệp Thượng Tuấn không dám đối mặt với lại Diệp Hán Lương, cúi đầu thấp xuống, chỉ trả lời một câu. 
"Ta không cần ngươi xin lỗi! Ta chỉ muốn biết nguyên nhân? "Diệp Hán Lương gầm thét nói.
"Hừ! Để ta nói cho các ngươi biết vậy! Sở dĩ Thượng Tuấn phản bội Diệp Tộc các ngươi, là vì Thượng Tuấn nó không mang họ Diệp, nó mang họ Vân, tên của nó là Vân Thượng Tuấn, là con thứ ba của Vân Án Phương này, năm xưa là ta vì muốn nó rèn luyện một chút, cho nên mới để nó đến Diệp Thành mà thôi, bây giờ các ngươi đã hiểu chưa?"Vân Án Phương thấy Diệp Thượng Tuấn, không, là Vân Thượng Tuấn không có lên tiếng, cho nên đã thay hắn trả lời. 
"Là sự thật sao?"Diệp Hán Lương vẫn còn không thể tin hỏi. 
"Đúng vậy! Tộc Trưởng! " Vân Thượng Tuấn gật đầu đáp.
Thật ra trong lòng của hắn hiện tại cũng là rất khổ sở, ban đầu đến Diệp Thành hắn cũng chỉ mang theo tâm lý rèn luyện là chính, chỉ là không nghĩ đến Diệp Hán Lương lại đối xử với hắn quá tốt, xem hắn như con ruột, còn có ý định truyền lại Tộc Trưởng chức vị cho hắn, hắn sao lại không biết, con người nào phải cỏ cây, hắn sao không cảm động cho được.
Chỉ là thật đáng tiếc, hắn lại là người của Vân Thành, trong người chảy là Vân Tộc huyết, hắn không thể trơ mắt nhìn thấy Vân Thành dần dần bị diệt cho được, cuối cùng hắn vẫn chọn Vân gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.