Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 397: Hai lựa chọn




"Ha ha ha! Thì ra là như vậy! Diệp Tộc chúng tôi thua thật không có oan!" Diệp Hán Lương sau khi nghe Vân Thượng Tuấn thừa nhận, nhìn về phía Vân Án Phương cười to nói.
Hắn tuy là hận cực Vân Án Phương, nhưng mà hắn không thể không bội phục tính toán sâu xa của hắn, chỉ vì một cái suy tàn Bộ Tộc, lại để cho con của mình đi đến nằm vùng, nếu như đổi lại là hắn, hắn thật sự làm không được.
Người này không chỉ tàn nhẫn, lại tính toán sâu xa, không cho đối thủ của mình một cơ hội, dù là nhỏ nhất, xứng đáng là một vị tuyệt thế kiêu hùng, ai làm đối thủ của hắn, sợ là cả đời không có cơ hội xoay người.
"Diệp Thượng Tuấn! Không, phải gọi ngươi là Vân Thượng Tuấn mới đúng, niệm tình Diệp Tộc nuôi ngươi hơn hai mươi năm, ngươi có thể buông tha cho Tiểu Nha một con đường sống được không, chỉ cần ngươi buông tha cho Tiểu Nha, cho dù lấy cái mạng già này ra đổi, ta cũng không có tiếc! " Diệp Hán Lương tu vi tuy không cao, nhưng mà lịch duyệt giang hồ lại không phải tay mơ, hắn thấy Vân Thượng Tuấn tuy là phản bội Diệp Tộc, nhưng mà vẫn tồn tại một tia áy náy, chỉ cần đánh vào nhược điểm này của hắn, Tiểu Nha còn có hi vọng.
"Tộc Trưởng! Nếu như ngài ở vào hoàn cảnh của ta, ngài sẽ buông tha cho Diệp Tiểu Nha sao?" Vân Thượng Tuấn hỏi lại.
Hắn chỉ là tâm tồn tại một tia áy náy, cũng không phải là hắn ngốc, Diệp Tộc hiện tại người quan trọng nhất không phải là Diệp Hán Lương, mà là vị tiểu cô nương Tiểu Nha kia, hắn là từng cùng Diệp Tiểu Nha giao thủ, với tu vi Võ Mạch Cửu Trọng hắn, lại không phải là Diệp Tiểu Nha một chiêu chi địch, bây giờ nghĩ lại, hắn còn cảm thấy nóng mặt.
Diệp Tiểu Nha chỉ là Võ Mạch Bát Trọng mà thôi, một khi cô bé đột phá Siêu Phàm, Chân Huyền còn ai trong Vân Tộc có thể làm đối thủ của cô ta, Thiên Tài như thế, không diệt trừ đi, lòng hắn thật sự khó an a.
Cầu xin phụ thân tha cho đám người Diệp Tộc một con đường sống, kia đã là điểm mấu chốt của hắn, những chuyện còn lại cho dù có thương, hắn cũng không thể giúp được gì.
"Ha ha! Ta đã hiểu! " Diệp Hán Lương lắc đầu chua chát nói.
Vân Thượng Tuấn nói không sai, nếu như hắn ở vào hoàn cảnh của Vân Tộc người, hắn là tuyệt đối sẽ không để cho Diệp Tiểu Nha có cơ hội tồn tại, không chừng hắn còn làm tuyệt hơn, những gì có liên quan đến Diệp Tiểu Nha, hắn đều sẽ hủy diệt hết.
"Không! Ta không thể bỏ cuộc! Ta vẫn chưa thua!" Diệp Hán Lương trong lòng âm thầm hò hét, bỏ cuộc không phải là tác phong làm việc xưa nay của hắn.
"Vân Án Phương! Căn cứ vào một trăm năm trước tại Vi Long Thành Phủ Hy gia người chứng kiến dưới, Vân Tộc cùng Diệp Tộc ước định, hai tộc tranh đấu, Siêu Phàm Cảnh cường giả là không thể trực tiếp nhúng tay vào hai tộc chi tranh, bằng không Vi Long Thành Phủ Hy gia sẽ không ngồi yên mặc kệ, ngươi dám chống lệnh sao?" Diệp Hán Lương lớn tiếng quát.
Nghe Diệp Hán Lương nói, vốn đã tuyệt vọng Diệp Tộc đám người hai mắt sáng ngời, cả người tất điều có sinh khí bừng bừng.
Vi Long Thành Phủ Hy gia, xung quanh mấy ngàn tòa Thành Trấn nơi đây tuyệt đối chúa tể.
Truyền rằng bên trong Hy gia Chân Huyền Cảnh Chân Nhân không dưới hai trăm vị, đồn rằng bên trong Hy gia còn có một vị Pháp Thần cảnh Chân Quân tọa trấn, không biết thật giả thế nào, nhưng mà có thể khẳng định, Hy gia nếu như có ý định diệt Vân Tộc, cho dù một trăm cái Vân Tộc, cũng không đủ cho Hy gia giết.
Vi Long Thành Hy gia chính là hơn vạn năm qua Diệp Tộc bọn họ dựa vào, vì có Hy gia phía sau, cho nên mặc dù Diệp Tộc bọn họ có bị ức hiếp thảm hại, những thế lực khác cũng không dám ra tay đem Diệp Tộc sát tuyệt, nếu như không, đó là làm mất mặt Hy gia, hậu quả rất là nghiêm trọng.
Diệp Tộc đời này, ngoài những cống phẩm khác ra, Diệp Hán Lương còn tìm một cô gái xinh đẹp nhất trong tộc, dâng lên cho một vị Chân Huyền Trưởng Lão của Hy gia làm thiếp, cô gái kia rất được vị Chân Huyền Chân Nhân kia yêu quý, là chỗ dựa lớn nhất của Diệp Tộc bọn họ.
"Vi Long Thành Phủ Hy gia! Ha ha ha?" Vân Án Phương không cấm cười to.
Lần này vì muốn chấn nhiếp người của Diệp Tộc, hắn thêm vào Linh Lực bên trong, âm thanh cuồn cuộn như sóng thét biển gầm, Thành Chủ Phủ cùng xung quanh kiến trúc công trình liền nghiêng ngả, tu vi thấp một chút Võ Mạch cảnh nằm lăn lộn dưới đất, thất khiếu tràn máu tươi, trông vô cùng thê thảm, nếu như không phải Vân Án Phương còn không muốn diệt đám người bên dưới, bọn họ đã bị chê là từ lâu.
"Ngươi hiện tại có thể đi tìm, có thể hay không liên lạc được với Vi Long Thành Phủ Hy gia, hôm nay ta đến đây, làm sao không có chuẩn bị được kia chứ! " Sau khi cười xong, Vân Án Phương gằn giọng nói.
Diệp Hán Lương cùng đám Trưởng Lão nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, như là trụy vào hầm băng một dạng.
Trước đây khi Vân Tộc đến xâm phạm, bọn họ đã dùng Truyền Âm Ngọc Phù cầu cứu Vi Long Thành Hy gia, chỉ là khi đó không hiểu sao lại không liên lạc được.
Ban đầu bọn họ còn cho là mình dùng Truyền Âm Ngọc Phù là không hợp lễ phép, cho nên mới phái mấy trăm vị cao thủ cưỡi Phong Mã Thú chạy ra khỏi Diệp Thành đi đến Vi Long Thành cầu cứu, chỉ là đám người kia không đi được bao xa đã bị người Vân Thành cho giết.
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ nào phải không lễ phép gì, mà là do Hy gia người không muốn để ý đến bọn họ, là bọn họ bị Hy gia bỏ rơi.
"Diệp Hán Lương, Diệp Tộc ra một thiên tài tuyệt thế, chưa đến một tháng đột phá bảy cái tiểu cảnh giới, thiên phú còn kinh khủng hơn Lý gia Thiếu Chủ, ngươi cho rằng tin tức này có thể che giấu được Vi Long Thành Hy gia, bọn họ sau khi nghe được tin tức này, còn sẽ che chở cho Diệp Tộc các ngươi?"Vân Án Phương từng chữ tru tâm nói.
Diệp Hán Lương cùng đám Trưởng Lão sắc mặt trắng xám.
Vi Long Thành Phủ Hy gia sở dĩ ra mặt giữ lại Diệp Tộc, là vì bọn họ Diệp Tộc nhỏ yếu, rất biết nghe lời, dễ dàng sử dụng, nói trắng ra là Hy gia chỉ xem bọn họ như một đám nô lệ đến đối đãi.
Một khi tên nô lệ này không an phận, muốn vùng lên chống lại chủ nhân, chủ nhân kia không ngần ngại trí nô lệ vào chỗ chết.
Hy gia tuy nói mang tiếng bảo hộ Diệp Tộc, nhưng mà bọn họ chính là những người trấn lột Diệp Tộc nặng nề nhất, một ngày kia Diệp Tộc cường thịnh, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hy gia, đạo lý này những người lãnh đạo Hy gia là thấy rất rõ ràng.
"Nhưng mà ngươi cũng yên tâm, lần này ta đến đây, mục đích cũng chỉ có Diệp Tiểu Nha, chỉ cần các ngươi giao ra Diệp Tiểu Nha, Vân Thành người sẽ lập tức rời đi!" Vân Án Phương lạnh lùng nói.
Không có Vân Thượng Tuấn cầu tình, hắn cũng đã có ước định với lại Hy Hán Châu, sẽ không thật sự diệt đi Diệp Tộc, một đám nô lệ mà thôi, nếu như diệt đi, bọn họ lại phải đi tìm mục tiêu mới, cũng khá mất thời gian, sao không để bọn họ lại từ từ chơi đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.