Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 431: Phong lãng sầu lo




"Ân! Không sai, ta sao lại có thể quên đi vị Bệ Hạ kia được chứ! " Ngô Kiện nghe vậy, nhìn về Diệp Tử Phàm án mắt đầy quang mang hi vọng.
Vị Bệ Hạ kia chỉ dùng một chiêu có thể diệt đi Linh Thể Ma Tôn Chí Cường Lan Hán Khắc, thực lực rất có thể nằm tại Đạo Thể Hóa Thần cường giả, một vị Đạo Thể Hóa Thần cảnh cường giả, làm gỏi vài tên bình thường Ma Tôn là không khó.
Còn vì tại sao vị Bệ Hạ này lại không ra tay cứu giúp những vị đồng bạn của bọn họ, hắn xem chuyện này là đương nhiên, vị Bệ Hạ kia không phải là cha mẹ của bọn họ, đưa cho bọn họ Đan Dược khôi phục lại Động Thiên Không Gian, đã là thiên đại nhân tình, bọn họ nào dám hi vọng xa vời. 
"Không phải là ba tên Ma Tôn, mà là mười ba tên Ma Tôn! "Diệp Tử Phàm khẽ nhìn qua, đính chính lại lời nói của tên Ngô Kiện vừa rồi nói.
Ba tên Ma Tộc Ma Tôn đến trước, chẳng qua cả ba tên này tu vi cao hơn mười người kia rất nhiều, một tên Đạo Thể Ma Tôn Chí Cường Giả, hai tên Linh Thể Ma Tôn hậu kỳ đại thành, cho nên ba tên này mới có thể đến trước. 
Còn lại mười tên đi sau, tất cả đều là Phàm Thể Ma Tôn, tên có tu vi cao nhất cũng chỉ là Phàm Thể Ma Tôn hậu kỳ viên mãn cảnh giới. 
Mười ba vị Ma Tôn, cộng thêm vừa rồi cái tên Ma Tôn kia vừa mới chết, tổng cộng mười bốn tên, đây là lực lượng của một cái tòa Chí Tôn Thành Trì tại Linh Ma Đại Lục này hay sao?
"Nếu như có thể..! "Diệp Tử Phàm nhìn mười ba tên khổng lồ Ma Tôn trước mắt, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Nếu như đem tất cả bọn họ cùng với một trăm vạn Ma Tộc cấp nuốt, Bá Thể của hắn có thể sẽ không tăng lên, nhưng mà Nguyên Thần sẽ đột phá hai mét hai đó là chuyện chắc chắn. 
"Ầm! "
"Nhân Tộc! Chính là ngươi đã sát Lan Hán Khắc của Lan Hán Bộ Tộc chúng ta? " Lan Hán Thuật đứng cách Diệp Tử Phàm mười dặm có hơn, bước ra một bước, làm cho không gian ầm ầm sụp đổ, cất tiếng ồm ồm hỏi Diệp Tử Phàm. 
Bọn họ ra ngoài lần này, cũng không phải là đến nơi đây, mục tiêu chính của bọn họ là đánh bất ngờ Vân Quang Thành, biến tòa Nhân Tộc thành trì kia quy về bọn họ quản lý. 
Chỉ là đáng tiếc, nữa đường lại nhận được Lan Hán Khắc truyền âm cầu cứu, cho nên mới có thể thay đổi lộ trình, hướng đến nơi này. 
"Ta có sát một tên Ma Tôn, còn tên của hắn gọi là gì, ta còn không biết! " Diệp Tử Phàm rất là trung thực nói.
Hắn cũng nói là sự thật, cái tên Ma Tôn kia vừa gặp hắn đã ra tay, hắn còn chưa có biết tên kia tên họ thì nó đã chết, thành ra hắn cũng không biết tên Linh Thể Ma Tôn Chí Cường Giả kia tên là gì. 
"Cuồng vọng! Nhân Tộc hèn mọn! Dám sỉ nhục Ma Tộc chúng ta! "
"Diệt tên đê hèn Nhân Tộc này, tế bái Lan Hán Khắc Trưởng Lão! "
"Tộc Trưởng! Xin cho ta xuất chiến, lấy Nguyên Thần của tên Nhân Tộc này cho chó ăn!"
Mười mấy tên Ma Tôn nghe xong Diệp Tử Phàm nói đều là giận tím mặt, một đám hận không thể đem Diệp Tử Phàm cấp ăn tươi nuốt sống. 
Lan Hán Khắc là ai, Linh Thể Ma Tôn Chí Cường, đừng nói là tại Tốn Ma Vực này, ngay cả Đông Châu cũng có không nhỏ danh khí, vậy mà cái tên Nhân Tộc hèn mọn trước mắt này lại dám nói không biết, đây không phải là sỉ nhục thực lực của Lan Hán Khắc, cũng như sỉ nhục toàn bộ Lan Hán Bộ Tộc của bọn họ hay sao?
Chỉ là một đám kêu gào vô cùng khí thế, thậm chí có người còn xin xuất chiến, thế nhưng thật sự muốn ra tay lại không có ai.
Tất cả mọi người tại đây, có thể tu luyện đến Ma Tôn cảnh giới, không có một tên nào là ngu ngốc, cái tên Nhân Tộc trước mắt này vừa mới diệt đi Lan Hán Khắc, lại không có một chút thương thế, chứng tỏ thực lực của hắn cũng là vô cùng cường đại, bọn họ đám người đa số đều là không phải đối thủ của Lan Hán Khắc, cũng không ai muốn đi lên mạo hiểm. 
"Nhân Tộc hèn mọn! Ngươi sẽ vì lời nói ngông cuồng của mình mà trả một cái giá thật đắc!" Lan Hán Thuật phất tay, mười hai vị Ma Tôn cường giả còn lại, cộng thêm hắn, bày ra một cái hình tròn, đem Diệp Tử Phàm vây vào chính giữa. 
Không sai, hắn là muốn dùng chiến thuật lấy nhiều thắng ít, với thực lực của hắn vẫn không thể nhìn ra cảnh giới tu vi của Diệp Tử Phàm, cho nên để cẩn thận một chút, vẫn là dùng nhiều người, như vậy sẽ an toàn một chút.
...
"Vô Kỵ, vị kia Bệ Hạ sẽ không có sao chứ? " Đã rời đi những tôn đại thần kia mấy chục vạn dặm, Phong Lãng không có lòng tin bao nhiêu hỏi. 
Ngoài Lý Ứng Thiên ra, Ngô Kiện cùng với lại Vương Nhân Siêu cũng là vểnh tai lên nghe ngóng.
Khi thấy tình hình không ổn, mấy người bọn họ là lập tức chạy nhanh khỏi tòa Lý Thành kia, đám Ma Tôn mới đến chỉ tập trung vào Diệp Tử Phàm, sẽ là không quan tâm đến bọn họ, quả nhiên, bọn họ tính toán không sai, những tôn Ma Tôn kia vừa đến, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Tử Phàm, bọn họ có rời đi cũng không ai thèm để ý, trong mắt những cường giả kia, bọn họ chỉ là những con kiến nhỏ. 
"Yên tâm đi! Những người kia không phải là đối thủ của Chủ Nhân! "Phong Vô Kỵ rất là tự tin nói. 
Hắn chưa gặp qua Diệp Tử Phàm cùng với lại Hóa Thần cường giả giao thủ, không biết thực lực của vị Chủ Nhân này đến cùng là lợi hại như thế nào, nhưng mà chỉ một ngón dùng thân thể chống lại Hóa Thần Lôi Kiếp mà cứ như không thế kia, hắn tin tưởng vững chắc trong Hóa Thần cảnh không ai có thể làm được, cũng là không ai có thực lực như vị Chủ Nhân kia.
"Một đám gà đất chó sành mà thôi!" Lý Ứng Thiên cũng là khinh thường nói.
Hắn là tận mắt nhìn thấy Diệp Tử Phàm không tốn nhiều sức đã đem một vị khủng bố Ma Tôn cường giả cấp diệt, đến một tia hồn phách cũng không còn, cho nên đối với Diệp Tử Phàm thực lực, hắn là có niềm tin mù quáng. 
"Vô Kỵ! Theo ta nghĩ chúng ta nên cách xa nơi này càng xa càng tốt hơn!"
Không có mấy lòng tin như Phong Vô Kỵ cùng Lý Ứng Thiên hai người, Phong Lãng là lo sợ nói.
Mười ba vị Ma Tôn, hơn nữa còn có Đạo Thể Ma Tôn Chí Cường Giả Lan Hán Thuật. 
Lan Hán Thuật là ai, đây chính là Tốn Ma Vực được liệt vào vào tốp ba vị cao thủ đứng đầu, tương truyền, Lan Hán Thuật trước đây bị hơn hai mươi vị Yêu Tôn cường giả vây quanh, trong số đó quá mười người là Linh Thể Yêu Tôn Chí Cường Giả, vậy mà Lan Hán Thuật chỉ xuất ra một chiêu, hai mươi mấy vị Yêu Tôn cường giả kia đã chết thẳng cẳng. 
Truyền thuyết về Lan Hán Thuật, mặc dù hắn mới đến Vân Quang Thành chưa lâu, nhưng mà uy danh của hắn vẫn là như sấm bên tai.
Hắn không phải là không tin Diệp Tử Phàm thực lực, mà là Lan Hán Thuật thực lực quá khủng bố một chút. 
"Hừ! Muốn đi các ngươi có thể đi một mình, chúng ta không tiễn!" Lý Ứng Thiên hừ lạnh một tiếng nói.
Nhìn thấy đám người tham sống sợ chết này, hắn là cực kì không thích, hơn nữa còn dám nghi ngờ chủ nhân của hắn thực lực, hắn lại càng thêm ghét, nếu như không phải Phong Lãng người này là đại ca của Phong Vô Kỵ, hắn đã ra tay dạy cho đám người này một bài học từ lâu.
"Hai vị bớt giận! Phong huynh cũng chỉ là lo lắng cho vị Bệ Hạ kia một chút mà thôi!" Thấy không khí xung quanh có vẻ căng thẳng, Ngô Kiện liền đứng ra giảng hòa nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.