Đi ra khỏi phòng bệnh, trên hành lang bệnh viện, Robert đột nhiên túm lấy cổ áo Đàm Dịch Khiêm.
Dường như Robert rất tức giận, anh cố gắng áp chế lửa giận, nghiến răng
nghiến lợi nói, "Sao cậu có thể đối xử với Đan Nhất Thuần tàn nhẫn như
vậy?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, "Buông ra!"
Robert
buông Đàm Dịch Khiêm ra, tức giận nói, "Tôi biết trong chuyện này dù sao Đan Nhất Thuần cũng có chút ích kỷ, nhưng cô ấy cũng không phải muốn
phá hỏng tình cảm của cậu và Tiểu Du, tại sao cậu không thể giả vờ như
gì cũng không biết chứ?"
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn bờ biển xa
xa phía chân trời mênh mông, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nói lạnh lùng:
“Tin tức của cậu cũng thật nhanh nhạy.”
Robert chống nạnh, đau
lòng bật ra, "Tôi vừa đi thăm Đan Nhất Thuần, cô ấy khóc đến sưng cả
mắt, tâm tình của cô ấy vốn rất tốt, tôi chưa từng chứng kiến cô ấy rơi
nước mắt, cũng không ngờ rằng cô ấy lại có một ngày thương tâm như
vậy.... Rốt cuộc trái tim cậu có phải làm từ sắt đá hay không, sao có
thể tàn nhẫn mà phá bỏ đứa bé đó?”
Đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm chợt u tối, "Quan tâm cô ấy như vậy sao?"
"Tôi......" Robert nhất thời cứng họng.
Đàm Dịch Khiêm nhìnvề phía trước, nói hờ hững, "Trong hôm hôn lễ tôi đã tạo cơ hội cho cậu rồi."
Robert liền lập tức liên tưởng đến chuyện mẫn cảm của Đan Nhất Thuần mà Đàm Dịch Khiêm nhắc tới trong hôn lễ......
Đêm hôm đó Robert lấy cớ đưa Đan Nhất Thuần về, nhưng đêm hôm đó đối mặt
với bộ dáng say rượu nói bậy của Đan Nhất Thuần, thói quen xưa nay tự
xưng là phong lưu lão luyện trong tình yêu, thế nhưng Robert lại không
hề với làm bất cứ chuyện gì với Đan Nhất Thuần.
Robert khiếp sợ, "Cậu, cậu...... Cậu biết tôi thích Đan Nhất Thuần?". Đọc thêⅿ 𝐧hiề𝗎 tr𝗎yệ𝐧 ở ﹏ trùⅿtr𝗎yệ𝐧.v𝐧 ﹏
"Là biểu hiện của cậu quá rõ ràng."
Đàm Dịch Khiêm và Robert quen biết nhau mười năm, Đàm Dịch Khiêm đương nhiên hiểu rõ tính cách của Robert.
Robert nhất thời nhíu mày, "Thì ra là cậu đã biết rõ hết tất cả? Như vậy...... Đan Nhất Thuần thích cậu rõ ràng như vậy, cậu cũng đã biết từ lâu, đúng hay không?"
Đàm Dịch Khiêm yên lặng không đáp.
Giọng điệu Robert dường như vừa dò xét cũng là khẳng định, "Tôi đoán trúng rồi hả?"
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày, "Đoán trúng hay không thì sao?"
"Thì sao?" Robert cáu kỉnh chất vấn, "Cậu không biết Đan Nhất Thuần thích
cậu thì thôi, đằng này cậu biết rõ Đan Nhất Thuần thích cậu lại để mặc
cho Đan Nhất Thuần si tâm vọng tưởng sống ở bên cạnh cậu hai năm? Cậu có biết như vậy mà đối với người phụ nữ thì đó là tia hy vọng rất dễ chìm
đắm hay không?"
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng xoay người đi, "Từ đầu
đến cuối cô ấy nên hiểu rõ thái độ của tôi đối với cô ấy, huống chi,
tình cảm của cô ấy chẳng liên quan gì đến tôi!"
Robert lập tức
cản bước Đàm Dịch Khiêm, "Đúng, tình cảm của cô ấy thật sự không liên
quan đến cậu, nhưng cậu tàn nhẫn tổn thương cô ấy như vậy, cậu nhẫn tâm
như vậy sao? Tôi nhớ rõ lúc cậu và Nhất Thuần còn hòa hợp, không phải
cũng từng xem Đan Nhất Thuần như những bạn gái bình thường mà yêu thương sao? Cậu nói cho tôi biết, nếu đã biết rõ không thể cho cô ấy gì cả,
vậy tại sao hai người đi chung với nhau hai năm cậu còn phải đối tốt với cô ấy?"
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn vào đôi mắt tức giận đến đỏ bừng của Robert, "Tôi nghĩ rằng cậu đã hiểu tôi."
Đôi mắt Robert co rút lại, một giây sau vỡ lẽ, "Tôi hiểu rồi...... Cậu là
vì Liễu Nhiên! Vì Đan Nhất Thuần có thể chăm sóc Liễu Nhiên tốt nhất,
cậu không tiếc lợi dụng tình cảm của Nhất Thuần đối với cậu...... Cậu
biết chỉ cần cậu đối tốt với Đan Nhất Thuần, thì Đan Nhất Thuần sẽ đối
xử với Liễu Nhiên tốt hơn, rồi cậu giả vờ như không biết Đan Nhất Thuần
thích cậu, như vậy cậu có thể dễ dàng lợi dụng Đan Nhất Thuần xong sau
đó vứt đi!” Thật ra anh hiểu rõ người bạn tốt trước mặt này không phải
ngày một ngày hai, anh cũng biết người bạn tốt này cũng không phải là
người lương thiện gì lại còn tính toán tỉ mỉ, suy đoán của anh lúc này
cũng thật đúng với tính cách của người bạn tốt này, nếu là người khác,
thật sự anh cũng sẽ chỉ cười một tiếng. Bởi vì nguyên tắc làm việc của
người bạn tốt này chính là lãnh khốc vô tình như vậy, nhưng mà hôm nay,
người bị tổn thương là Đan Nhất Thuần... Là cô gái mà anh thích.
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt nhìn Robert, "Chưa bao giờ đặt mình trong trong hoàn cảnh đó, làm sao có thể nói ra được?”
Robert biết lúc này mình đứng ở lập trường của Đan Nhất Thuần để lên án Đàm
Dịch Khiêm thật sự không công bằng, nhưng Robert không thể nào bỏ mặc
Đan Nhất Thuần đang suy yếu nằm trên giường bệnh, "Coi như chuyện cậu
lợi dụng Đan Nhất Thuần đã là quá khứ, dù sao cũng là Đan Nhất Thuần gạt cậu trước, nhưng mà Đan Nhất Thuần ở chung với cậu hai năm, cô ấy rộng
lượng đến mức có thể rời khỏi cậu để tác thành cho tình cảm của cậu và
Tử Du, tại sao cậu vẫn có thể đối xử tàn nhẫn với Đan Nhất Thuần như
vậy?"
Đàm Dịch Khiêm nói thẳng không kiêng kị, "Trong thế giới
này, ngoại trừ người phụ nữ quan trọng nhất của tôi bị tổn thương thì
mới được coi là ‘tàn nhẫn’, còn những người khác gặp cảnh ngộ đó trong
mắt tôi cũng không tính là gì, bao gồm cả bản thân tôi."
-----
Một tuần lễ sau.
Mỗi ngày y tá đều tới kiểm tra theo thông lệ cho Liễu Nhiên, Hạ Tử Du vui
sướng đi đến bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, thân mật lôi kéo Đàm Dịch Khiêm
nói, "Ông xã, anh xem tinh thần Liễu Nhiên hôm nay rất tốt, con bé tỉnh
lại từ sáng đến bây giờ vẫn chưa buồn ngủ......"
Đàm Dịch Khiêm
ôm eo Hạ Tử Du, khẽ nói, "Anh đã hỏi bác sĩ, bệnh tình của Liễu
Nhiên đã gần như ổn định, nếu như hôm nay kiểm tra không có vấn đề, đợi lát nữa có thể đón con bé xuất viện......"
Đôi mắt Hạ Tử Du thoáng chốc sáng rực, "Có thật không?"
Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Trong nhà có bác sĩ chăm sóc, Liễu Nhiên sẽ không sao cả."
"Dạ......" Hạ Tử Du vui vẻ nói tiếp, "Mùi ở bệnh viện không ai thích cả, Liễu
Nhiên có thể về nhà nhất định sẽ rất vui...... Ông xã, ngay bây giờ em
sẽ đi làm thủ tục xuất viện......" Dứt lời Hạ Tử Du liền hưng phấn rời
khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc Hạ Tử Du bước ra ngưỡng cửa trùng hợp đụng phải Robert và Đan Nhất Thuần.
Nhìn thấy hai người bạn tốt, Hạ Tử Du vui sướng chào hỏi, "Tổng giám đốc Kiều, Nhất Thuần."
Robert nhìn Hạ Tử Du gật đầu.
Đan Nhất Thuần cười mở miệng hỏi, "Tử Du, cô muốn đi đâu vậy?"
Hạ Tử Dunói thật, "Bác sĩ nói Liễu Nhiên có thể xuất viện rồi, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho Liễu Nhiên......"
"Ừ."
“Cô đến thăm Liễu Nhiên sao?" Hạ Tử Du hỏi.
Đan Nhất Thuần trả lời, "Ngoài việc đến thăm Ngôn Ngôn, tôi còn muốn nói lời từ biệt với hai người."
Hạ Tử Du kinh ngạc, "Nói lời từ biệt?"
Lúc này Robert giải thích hộ Đan Nhất Thuần, "Đan Nhất Thuần và bạn trai
của cô ấy tái hợp, nên hiện tại cô ấy muốn cùng bạn trai dọn đến Trung
Quốc định cư."
Hạ Tử Du bừng tỉnh hiểu ra, "À, tôi cũng có nghe
Dịch Khiêm nhắc tới chuyện này, bây giờ cô cũng đã có em bé...... Chúc
mừng cô!"
Đan Nhất Thuần khẽ mỉm cười, "Cám ơn!"
Nhìn nụ cười miễn cưỡng của Đan Nhất Thuần, trong lòng Robert lúc này cảm thấy quặn lại.
"Vậy tôi đi làm thủ tục xuất viện, đợi lát nữa tới đây cùng trò chuyện với mọi người."
Đan Nhất Thuần gật đầu, "Được."
Đan Nhất Thuần quay mặt sang nhìn Đàm Dịch Khiêm đứng trong phòng bệnh.
Nụ cười trên mặt Đan Nhất Thuần rõ ràng xẹt qua một tia đau đớn, nhưng cô
cũng không biểu lộ, cô đi vào phòng bệnh, chào Đàm Dịch Khiêm, "Dịch
Khiêm!"
Đàm Dịch Khiêm có đáp lại cô hay không Đan Nhất Thuần
cũng không biết, nhưng Đan Nhất Thuần có thể cảm nhận được cơ thể Đàm
Dịch Khiêm phát ra hơi thở lạnh lùng.
Đan Nhất Thuần rũ mắt
xuống, không nhìn vào mặt Đàm Dịch Khiêm nữa, chậm rãi nói, "Em muốn rời khỏi...... Đối với chuyện lúc trước, em rất xin lỗi."
Lúc này, giọng nói non nớt của Liễu Nhiên vang lên, "Dì Đan, dì phải rời khỏi đây sao?"
Đan Nhất Thuần quay đầu sang nhìn Liễu Nhiên cười một tiếng, sau đó ôm lấy
Liễu Nhiên đang nằm trên giường bệnh, hôn lên bầu má mềm mại của Liễu
Nhiên một cái rồi nói, "Ngôn Ngôn, hôm nay con có ngoan ngoãn nghe lời
bác sĩ hay không?”
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, con đã uống thuốc, bây giờ cũng không còn khó chịu......"
Đan Nhất Thuần lại không nhịn được hôn thêm Liễu Nhiên một cái, "Con rất ngoan!!"
Liễu Nhiên nghi ngờ nhìn Đan Nhất Thuần, chu miệng hỏi, "Dì Đan, dì phải đi sao?"
Đan Nhất Thuần học bộ dáng ngây thơ của Liễu Nhiên, cười lắc đầu, "Dì đâu
có nói là phải đi......" Đan Nhất Thuần trước mặt dỗ dành Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên không yên tâm ôm lấy Đan Nhất Thuần, không ngừng nói, "Dì à, mấy
hôm nay dì đã không tới thăm Ngôn Ngôn rồi, Ngôn Ngôn rất nhớ dì.... Dì
đừng bỏ Ngôn Ngôn có được không?”
Đan Nhất Thuần lúng túng cười một tiếng, "À, dì....."
Ngay lúc này Liễu Nhiên đưa đôi mắt sáng rực nhìn Đàm Dịch Khiêm nói: “Ba, khi nào thì ba mới kết hôn với dì thế?”
Câu hỏi của Liễu Nhiên vào lúc này khiến tất cả những người lớn có mặt
trong phòng đều khiếp sợ, cũng không ai chú ý tới Hạ Tử Du vì không mang theo giấy tờ xác thực để làm thủ tục xuất viện đành phải quay lại phòng bệnh.
Đan Nhất Thuần cuống quít giải thích, "Ngôn Ngôn, dì sẽ không kết hôn với ba con, dì cũng đã có người trong lòng rồi.......”
Liễu Nhiên không hiểu gì gọi là "Người trong lòng", cô bé đưa tay ôm lấy Đan Nhất Thuần, không buông tha nói, "Dì Đan, không phải dì nói là muốn kết hôn với ba con sao? Nếu như dì không kết hôn với ba con, có phải sẽ bỏ
mặc Ngôn Ngôn hay không? Ngôn Ngôn không muốn dì Đan bỏ đi đâu.....”
Hạ Tử Du đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, trông thấy hình ảnh Liễu Nhiên ôm
chặt Đan Nhất Thuần, cô từ từ rũ mắt xuống. Từ trước tới nay lâu như
vậy, Liễu Nhiên đúng thật có gọi cô là "Mẹ", nhưng, chữ "Mẹ" này rốt
cuộc cũng chỉ là một cách gọi, còn chữ “Mẹ” thật sự trong lòng Liễu
Nhiên lại chỉ có Đan Nhất Thuần.... Lúc này Liễu Nhiên đang thân mật ôm
Đan Nhất Thuần, cảm giác thân thiết như vậy, mấy ngày nay Hạ Tử Du chưa
bao giờ có được.
Vô tình trông thấy Hạ Tử Du đứng ở cửa phòng,
Đan Nhất Thuần ôm Liễu Nhiên đứng lên, cô đến trước mặt Hạ Tử Du, chuyển Liễu Nhiên đang ôm qua cho Hạ Tử Du, khẽ nói, "À, Tử Du, bạn trai tôi
vừa rồi gọi điện thoại cho tôi, tôi phải đi trước rồi, tôi tin Liễu
Nhiên sẽ khỏe lên nhanh thôi, cô đừng quá lo lắng......"
Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên, "Ừ, cô mau đi đi!"
Đan Nhất Thuần quay đầu nhìn Đàm Dịch Khiêm một lần cuối cùng, lần nữa gượng lên nụ cười nói, "Dịch Khiêm, hẹn gặp lại!"
Mặc dù Đan Nhất Thuần che giấu rất tốt, nhưng Robert vẫn nhìn ra ánh mắt
của Đan Nhất Thuần khi đó vẫn không nỡ rời khỏi người Đàm Dịch Khiêm.
Vào lúc Đan Nhất Thuần xoay người bước ra cửa phòng bệnh, Liễu Nhiên vì Đan Nhất Thuần bỏ đi mà gào khóc thảm thiết.