Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 243: Có lẽ không nên tới tìm anh (1)




Một tuần sau.
"Mẹ, mẹ, mẹ mau đến đây xem, cây chanh thảo nảy mầm rồi...."
Trong vườn hoa, Liễu Nhiên cầm theo xẻng mừng rõ chạy tới trước mặt của Hạ Tử Du, con bé lôi kéo tay Hạ Tử Du.
Dáng vẻ nói cười hồn nhiên của Liễu Nhiên khiến Hạ Tử Du chợt bừng tĩnh, cô từ trên xích đu đứng dậy, đi theo Liễu Nhiên tới chỗ trồng cây chanh thảo.
Hạ Tử Du ngồi xổm xuống, nhìn những cây thực vực bé nhỏ đã nảy mầm, nhẹ giọng hỏi con gái, "Liễu Nhiên, con biết tại sao mẹ thích chanh thảo không?"
Liễu Nhiên đi theo đứng bên cạnh Hạ Tử Du, ngây thơ lắc đầu.
Hạ Tử Du chậm rãi nói, "Trước kia mẹ từng sống ở cô nhi viện, cô nhi viện trồng rất nhiều cây chanh thảo, mẹ rất thích mùi chanh thảo....... Sau đó có một dì trong viện nói cho mẹ biết, tiếng Hoa cây chanh thảo nghĩa là “Không thể nói yêu”......
Liễu Nhiên nghe không hiểu được cảm xúc phức tạp trong lời nói của Hạ Tử Du, con bé nghiêm túc hỏi mẹ, “Mẹ, tại sao mẹ lại ở cô nhi viện?”
Hạ Tử Du lắc nhẹ đầu, cười nhạt nói, "Đó là chuyện đã qua...."
Liễu Nhiên đột nhiên hỏi, "Mẹ, có chuyện này Ngôn Ngôn rất muốn hỏi mẹ, tại sao ba không ở nhà với chúng ta như trước đây nữa vậy?”
Hạ Tử Du nghiêm túc trả lời, "Bởi vì mẹ và ba lúc này không nên ở chung với nhau.”
Liễu Nhiên không hiểu nghiêng đầu hỏi, "Tại sao mẹ và ba lại không nên ở cùng nhau? Vợ chồng không phải là nên ở chung với nhau sao?”
Hạ Tử Du kiên nhẫn trả lời, "Bởi vì có rất nhiều nguyên nhân."
Liễu Nhiên sợ hãi hỏi, "Vậy sau này ba và mẹ sẽ không ở riêng nữa, đúng không?"
Hạ Tử Du nhặt một sợi tóc rơi trên trán Nhiên, u uẩn nhìn Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du, quyến luyến nói, "Mẹ, Ngôn Ngôn muốn ba mẹ và Ngôn Ngôn vĩnh viễn ở chung với nhau...."
Hạ Tử Du hôn nhẹ lên gương mặt ngây thơ của Liễu Nhiên, đáy mắt long lanh nước.
"Cô chủ."
Tiếng gọi cung kính cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con.
Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, bình tĩnh nhìn về phía người giúp việc, "Bà chủ đã tới, bảo tôi ra đây gọi cô.”
Hạ Tử Du hơi gật đầu, "Được."
Liễu Nhiên rất thích bà Đàm, hai mắt đen nhánh chờ đợi mở lớn, "Mẹ, bà nội tới sao?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Ừ."
Liễu Nhiên làm nũng Hạ Tử Du, "Mẹ, con muốn bà nội chơi với con...."
"Được, bây giờ mẹ dẫn con đi gặp bà nội.”
....
Trong phòng khách biệt thự, bà Đàm đang ngồi nghiêm túc trên ghế sofa uống trà.
"Bà nội...."
Đã mấy ngày không nhìn thấy bà Đàm, Liễu Nhiên vui mừng chạy vội tới bên chân bà Đàm.
Bà Đàm bế Nhiên lên lên, yêu thương hôn lên má con bé, "Cháu gái ngoan, nhìn con chơi toát đầy mồ hôi kìa, vừa rồi chơi ở đâu vậy?”
Liễu Nhiên ngồi trên đùi bà Đàm, vui vẻ nói, "Mẹ dẫn Liễu Nhiên đi vườn hoa xới đất cho cây chanh thảo ạ!”
Bà Đàm thương yêu nói, "Con thích chanh thảo thì sau này bà nội trồng cho con thật nhiều cây chanh thảo nha....... Con xem bàn tay bị dơ hết rồi, ngoan, nhanh đi rửa sạch nha........”
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."
Ngay sau đó người giúp việc dắt Liễu Nhiên tới phòng tắm.
Hạ Tử Du đến trước mặt bà Đàm, tôn kính gọi, "Viện trưởng."
Bà Đàm nhấp một ngụm trà rồi lạnh nhạt nói, “Cô ngồi xuống đi, tôi có việc nói với cô.”
Hạ Tử Du chậm rãi ngồi xuống vị trí đối diện bà Đàm.
Đợi Hạ Tử Du ngồi vào chỗ của mình, bà Đàm để tách trà xuống, bình tĩnh nói, "Là chuyện, cô và Dịch Khiêm tính khi nào thì ly hôn?”
Ly hôn?
Hạ Tử Du chợt ngước mắt lên nhìn bà Đàm.
Giọng nói bà Đàm đều đều bình thản còn kèm theo sự ép buộc, "Dịch Khiêm không phải đã dọn đi rồi sao? Cũng hơn một tuần rồi, tôi nghe người giúp việc nói Dịch Khiêm cũng không về.... Cô cảm thấy cô và nó vẫn có thể tiếp tục được hay sao?”
Hạ Tử Du trầm mặc một lúc, nghiêm nghị nói, "Con và Dịch Khiêm sẽ không ly hôn."
Bà Đàm không vui nói, "Nếu như cô còn biết điều, thì cô không nên sống trong Nhà họ Đàm nữa........”
Hạ Tử Du kiên trì nói, "Con sống ở Nhà họ Đàm vì con gả cho Dịch Khiêm, anh ấy sẽ không bỏ con, con càng không rời khỏi anh ấy!”
Bà Đàm tức giận đứng lên, "Hạ Tử Du, bây giờ tôi nói rõ cho cô biết, cô không muốn ly hôn với Dịch Khiêm cũng phải ly hôn với nó, nhà họ Đàm không chứa chấp cô, nếu cô muốn cuộc sống sau này của Nhà họ Đàm không có ngày được yên, chúng ta cứ chờ xem!”
Nhìn thần sắc chán ghét của bà Đàm, trong long Hạ Tử Du cảm thấy hơi chua xót, hít một hơi thật sâu, cô bình tĩnh hỏi, "Viện trưởng, tại sao chúng ta không thể chung sống hòa thuận?"
Bà Đàm cười lạnh, "Chung sống hòa thuận? Có lẽ cả đời này cô cũng đừng nên có suy nghĩ đó.......”
Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn hỏi, "Tại sao mẹ lại có thành kiến với con đến thế?"
Bà Đàm thẳng thắng nói, "Bởi vì cô có một người mẹ bỉ ổi và một người ba ti tiện.”
Lời của Bà Đàm khiến Hạ Tử Du vô cùng khó chịu cô nức nở nói, "Viện trưởng, lúc mẹ quở trách mẹ con, người có từng nghĩ rằng mẹ con cũng là người bị hại? Bà ấy chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương ai, bà ấy tốt bụng rộng lượng, làm việc ở hộp đêm làm việc là vì bà ấy được sinh ra ở hộp đêm, bà ấy không có lựa chọn nào khác..... Bà ấy chẳng qua cũng chỉ là đã gặp hai người đàn ông mà mình không nên gặp, cho nên mới không còn cách nào khác phải lựa chọn con đường đó..........”
Bà Đàm tức giận nói, "Cô đừng dùng bộ dạng đáng thương này để thay mẹ cô tranh thủ đồng tình, cô ta chia rẽ gia đình tôi, làm chồng tôi cả đời hôn mê nằm ở trên giường, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho cô ta!!”
Hạ Tử Du hít thở thật sâu, "Viện trưởng, nếu như mẹ cứ tiếp tục giữ ân oán đó trong lòng, cả đời này mẹ cũng sẽ không được vui vẻ!”
Sắc mặt bà Đàm lập tức u ám, "Cô nguyền rủa tôi?"
"Con không có ý này, con chỉ....."
Bà Đàm tức giận cắt ngang lời nói Hạ Tử Du, "Được, được lắm...... Cô cứ tiếp tục lớn lối như vậy đi, cứ chờ xem!”
--
Một mình trở về phòng, Hạ Tử Du sững sờ ngồi ở mép giường.
Giơ tay lên lau đi nước mắt, Hạ Tử Du ôm gối ngồi trên giường, ánh mắt khóa thật chặt điện thoại trên tủ đầu giường.
Cô thật sự rất muốn gọi điện thoại cho anh....
Anh dọn ra ngoài đã hơn một tuần rồi, trong thời gian này anh không có về biệt thự, gọi điện thoại tới biệt thự cũng chỉ là hỏi người giúp việc tình hình chung, anh chưa bao giờ hỏi thăm tới cô.
Liễu Nhiên nghĩ rằng anh đi công tác, cho nên không biết tình hình của anh và cô, nhưng cứ cho là đi công tác, sớm muộn anh cũng sẽ về, không phải sao?
Tại sao anh vẫn chưa trở lại?
Anh thật sự không cần cô nữa sao?
....
Không muốn bởi vì tâm trạng của mình mà ảnh hưởng đến Liễu Nhiên, Hạ Tử Du dường như không để sắc mặt buồn bã xuất hiện trước mặt Liễu Nhiên.
Vì vậy, lúc ăn tối, Hạ Tử Du điều chỉnh tâm tình tốt, xuống lầu cùng Liễu Nhiên ăn tối như bình thường.
Liễu Nhiên dùng cơm được một nửa lại hỏi Hạ Tử Du, "Mẹ, khi nào ba mới về nhà?"
“À, cũng sắp rồi...."
Liễu Nhiên học theo người lớn cách nhíu mày, "‘Sắp’ là bao lâu vậy?"
Hạ Tử Du để chén đũa trong tay xuống, dịu dàng cười nói, "Đại khái còn mấy ngày thôi...."
Liễu Nhiên hơi buồn nói, "Mẹ, mẹ có thể gọi ba trở về sớm một chút được không, Ngôn Ngôn rất nhớ ba...."
"Được, chút nữa mẹ gọi điện thoại cho ba con, con ngoan, ăn cơm trước đi.”
Nghe lời Hạ Tử Du, Liễu Nhiên vui vẻ gật đầu, "Dạ."
Thấy Liễu Nhiên ngây thơ hoạt bát nở nụ cười, trong lòng Hạ Tử Du đau đớn không thôi.
....
Dùng xong bữa tối, Hạ Tử Du dỗ Liễu Nhiên ngủ rồi sau đó nằm trên giường.
Mấy ngày gần đây, cô khó ngủ, cứ mở to mắt nhìn hoa văn trên trần nhà.
Cô cố gắng muốn xóa đi suy nghĩ trong đầu, nhưng vẫn không thể xóa bỏ suy nghĩ đó được.
Nghiêng người qua, cô lại sững sờ nhìn điện thoại trên đầu giường đến ngẩn người.
Cô biết anh muốn một mình bình tĩnh suy nghĩ, nhưng cô đã sắp không chịu nổi, cô không muốn cứ chờ đợi vô vọng như vậy nữa......... Vấn đề giữa bọn họ sớm muộn cũng phải giải quyết, nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy cũng chỉ là vô ích.
Ngồi dậy dựa vào đầu giường, Hạ Tử Du cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại của Đàm Dịch Khiêm.
"Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được....."
Bên tai vẫn là giọng nói cứng ngắc đó, Hạ Tử Du sững sờ buông điện thoại di động xuống.
Một lát sau, Hạ Tử Du bước xuống giường.
Cô mở tủ treo quần áo chọn một bộ âu phục, thay xong cô rời khỏi phòng.
Biệt thự chung quanh không bắt được tắc xi, cô bất đắc dĩ bảo tài xế trong nhà đưa cô đến Đàm thị.
Cô đoán anh có thể ở công ty....
Hơn hai mươi phút sau, Hạ Tử Du tới Đàm thị.
"Đàm thị" có nhân viên trực ban, nhưng bọn họ cũng không biết hành tung Đàm Dịch Khiêm, cho nên Hạ Tử Du trực tiếp đi thang máy tới tầng 98.
Lúc nhìn thấy phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du cũng xác định Đàm Dịch Khiêm không ở công ty, nhưng cô vẫn đi vào phòng làm việc của anh.
Mở đèn lên, Hạ Tử Du đưa ánh mắt nhìn bàn làm việc của Đàm Dịch Khiêm, lúc này, cô giống như nhớ lại hình ảnh anh đang ngồi làm việc ở đây.
Hạ Tử Du bất chợt đi đến trước bàn làm việc, nhìn cái ghế Đàm Dịch Khiêm thường ngày hay ngồi.
Cô nhớ mỗi một lần cô tới công ty anh sẽ gác lại mị công việc sang một bên, sau đó ôm cô để cho cô ngồi lên đùi anh....
Cắn nhẹ môi, Hạ Tử Du bắt đầu giúp anh sửa lại mấy phần văn kiện còn ngổn ngang.
Kéo ra ngăn kéo, Hạ Tử Du vỗn nghĩ Đàm Dịch Khiêm có thói quen thường ngày hay cất mấy phần văn kiện chưa xử lý xong vào ngăn kéo, nhưng không ngờ lại vô tình nhìn thấy trong ngăn kéo có một cái hộp màu đen gói rất tinh xảo.
Nhìn cái hộp đóng gói rõ ràng rất có thành ý, Hạ Tử Du nhận thấy nó thật quen mắt...
Đột nhiên Hạ Tử Du như chợt nhớ ra cái gì đó, cô do dự rồi cầm cái hộp lên, sau đó từ từ mở ra.
Nằm ở trong hộp chính là chiếc cà vạt màu xám tro sọc chéo....
Thì ra Đan Nhất Thuần mua chiếc cà vạt này đúng thật là tặng cho anh....
Bên trong có mùi chanh thảo nhàn nhạt, Hạ Tử Du đưa cái hộp lại gần hít vào.
Mùi thơm nhàn nhạt khoan khoái của chanh thảo thấm vào ruột gan len lỏi vào hơi thở của Hạ Tử Du.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.