Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 325: Nếu như không phải là anh yêu cô, có lẽ… (2)




"Tử Du.... Tử Du...."
Tại khoảnh khắc Hạ Tử Du nâng váy xoay người chạy đi thì Robert cũng bám gót theo ở phía sau Hạ Tử Du.
Không còn nụ cười xinh xắn dào dạt trên khuôn mặt của một cô dâu mới cưới, cũng không còn thần thái phấn khởi của trước đó nữa, chỉ trong chớp nhoáng Hạ Tử Du giống như một quả hồng mềm bị màn sương giá lạnh vùi dập, toàn thân chết lặng không còn sức sống.
Cô cứ ngơ ngác đi về phía trước, bàn tay xách theo tà áo cưới cũng dần dần buông lỏng....
Robert ba chân bốn cẳng đuổi theo tới, kéo lại bàn tay mang bao tay lụa trắng và xoay người Hạ Tử Du lại.
Hạ Tử Du chỉ cắn chặt môi không nói được gì.
Robert nhìn vào gương mặt tái nhợt của Hạ Tử Du, lo lắng nói, "Hãy nói cho anh biết hiện tại em đang nghĩ gì?"
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lắc đầu, "Không có..... Không có gì, có thể Dịch Khiêm sẽ đi tìm em, em phải trở về phòng."
Robert nắm giữ bờ vai Hạ Tử Du nói, "Không được, tâm trạng em bây giờ đang không được ổn."
Hạ Tử Du miễn cưỡng nở nụ cười nói, "Há, anh nói nhảm gì đấy, hôm nay là ngày cưới của em và Dịch Khiêm, em rất hạnh phúc, rất mong đợi, em....Em không nói với anh nữa, em đi về đợi anh ấy."
Giãy khỏi tay Robert, Hạ Tử Du như cái xác không hồn đi tới hướng hành lang nối liền với phòng nghỉ.
Robert đang muốn đuổi theo Hạ Tử Du, nhưng bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đã xuất hiện tại đầu hành lang bên kia đang đi về phía Hạ Tử Du....
Trong nháy mắt tiếp theo, Đàm Dịch Khiêm kéo lại Hạ Tử Du ôm vào trong ngực, trầm giọng gọi, "Bà xã...."
Hạ Tử Du tựa vào bờ vai Đàm Dịch Khiêm, khẽ gọi lại, "Ông xã...."
Đàm Dịch Khiêm khẩn trương nâng mặt Hạ Tử Du lên, "Anh đã quay lại phòng nghỉ, Đàm Tâm nói em đi ra ngoài tìm anh."
Hạ Tử Du thành thật gật đầu, "Em nghe chị Tâm nói chị Dư xảy ra tai nạn, em muốn tìm anh hỏi thăm tình huống như thế nào, nhưng mà không tìm được anh..... Sợ một chút anh trở lại không thấy em, cho nên em quay về đây trước."
Đàm Dịch Khiêm nặng nề thở ra một hơi, chậm chạp nói, "Tình hình của chị Dư không được lạc quan lắm."
"Em nghe chị Tâm nói rồi, chị ấy nói tình huống rất nghiêm trọng."
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ vào mặt Hạ Tử Du, nhỏ giọng nói, "Bà xã, anh đã từng kể với em, chị Dư đối với gia đình anh và cả bản thân anh mà nói chị ta không chỉ là một người giúp việc bình thường...."
Hạ Tử Du liền gật đầu, "Em biết."
Đàm Dịch Khiêm áy náy nói, "Cho nên, bây giờ anh phải đến bệnh viện xem chị ta thế nào, hôn lễ có thể sẽ phải dời lại, em hãy đồng ý với anh, đợi anh quay lại."
Hạ Tử Du đề nghị, "Em muốn cùng anh đến bệnh viện."
Đàm Dịch Khiêm dứt khoát cự tuyệt, "Không được, em đang có thai, đi lại không tiện."
"Không sao mà, có anh đi chung với em, em và con sẽ không có việc gì đâu."
Đàm Dịch Khiêm kiên trì nói, "Không được, em phải ở lại đây đợi anh trở lại."
Hạ Tử Du xuống nước năn nỉ, "Ông xã, cho em đi đi.....Anh xem chị Dư như người thân, còn em xưa nay cũng rất tôn trọng chị ấy, tình huống hiện nay của chị ấy không khả quan, em cũng không cách nào yên tâm mà ngồi ở đây đợi anh."
Vào lúc này Robert đi tới gần chỗ hai người, anh mở lời khuyên, "Dịch Khiêm, cậu dẫn Tử Du đi theo đến bệnh viện đi, có cô ấy đi theo ở cạnh bên, cậu cũng yên tâm hơn....Hôn lễ ở đây tôi sẽ giúp bác trai lo liệu, cậu đừng lo lắng."
Hạ Tử Du níu lấy cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã...."
Cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng đồng ý, "Thôi được....Nhưng em phải hứa với anh, không được vì những chuyện này mà lo nghĩ buồn phiền."
"Dạ."
....
Một chiếc xe riêng bình thường lăn bánh lái ra khỏi giáo đường tổ chức hôn lễ, cũng không ai biết đang ngồi ở trong xe chính là nhân vật chính của buổi hôn lễ thế kỷ này.
Bên trong xe, Đàm Dịch Khiêm đảm nhiệm vị trí lái xe, bà Đàm và Hạ Tử Du ngồi ở dãy ghế phía sau.
Vào lúc này, bà Đàm nắm lấy bàn tay Hạ Tử Du ân cần hỏi, "Tiểu Du à, tay con sao lạnh thế này?"
Hạ Tử Du điềm đạm nói, "Tay con ngày thường đều là như vậy."
Bà Đàm dùng tay mình nhẹ nhàng chà nóng cho Hạ Tử Du, "Dịch Khiêm đúng ra không nên để con đi theo, không khí ở bệnh viện vốn không có tốt, hơn nữa con lại đang mang thai, vất vả tới lui rất nguy hiểm, xem tay con đã lạnh đến chà nãy giờ cũng không nóng lên nổi này.”
Vẻ mặt bà Đàm rất hòa ái, dịu dàng quan tâm, săn sóc thăm hỏi.... Những thứ này ở trong mắt Hạ Tử Du đột nhiên đã bắt đầu mơ hồ, cô vốn tưởng rằng tất cả đây đều là sự đối đãi thật lòng bà Đàm dành cho mình, nhưng không ngờ, hóa ra trong lòng bà Đàm cũng là vạn bất đắc dĩ....
Bởi vì Đàm Dịch Khiêm quan tâm cô, bởi vì cô đang mai thai con của Đàm Dịch Khiêm, cũng có lẽ bởi vì ông Đàm yêu thương cô quá mức tưởng tượng....
Bà Đàm quan tâm hỏi, "Ấm lên được chút nào không?"
Hạ Tử Du gật đầu, "Dạ.....Cám ơn mẹ."
Bà Đàm chu đáo nói, "Đến bệnh viện vẫn còn chút thời gian, con hãy dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một chút."
"Dạ."
....
40 phút sau, xe thuận lợi lái vào bệnh viện XX.
Đi qua lối đi VIP của bệnh viện, cả ba đi thẳng tới chỗ phòng chị Dư đang được giải phẩu.
Đèn đỏ trong phòng giải phẩu đang sáng, có không ít y tá gấp gáp đang ra vào phòng bệnh.
Cảnh Nghiêu đã có mặt trước đó ở bệnh viện trông thấy ông chủ mình ngay lập tức bước lên chào hỏi, "Tổng giám đốc...."
Đàm Dịch Khiêm nhàn nhạt hỏi, "Tình huống chị ta thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói tình hình không khả quan lắm.....Do chị Dư không để ý đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, đã khiến cho chiếc xe nọ vì tránh chị mà đụng vào thành bảo hộ ven đường, nhưng bởi vì chị Dư không kịp tránh sang một bên nên khi chiếc xe va vào thành bảo hộ bị dội ngược trở lại đã hất chị Dư té xuống..... Và chiếc xe đó đã kéo chị Dư xuống gầm xe, sau đó bánh sau xe cán qua người chị Dư, tình huống đang rất là nguy kịch..... Hiện tại bác sĩ đang truyền máu cho chị Dư, nhưng bác sĩ vẫn không thể bảo đảm vô máu rồi là có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bởi vì mảnh vụn của chiếc xe đã xuyên vào xoang đầu chị Dư...."
Tuy nghe Cảnh Nghiêu nói như vậy, nhưng tất cả mọi người đang có mặt cũng có thể dự đoán được sự nguy cấp hiện nay trong phòng giải phẫu.
Khi Hạ Tử Du nghe đến điều này cả người cũng sững sờ chết lặng.
Ngay lúc này, tiếng loa phát thanh trong bệnh viện vang lên....
"Tình huống khẩn cấp, bệnh nhân phòng 309 bị tai nạn giao thông đang cần truyền gấp nhóm máu A..... Lượng máu dự trữ hiện nay không đủ.... Nếu như có người tình nguyện hiến máu nào phù hợp với nhóm máu trên thì mời đến phòng 301."
Bà Đàm kinh hãi nói, "Phòng 309, là phòng của Dư Mẫn đấy!"
Cảnh Nghiêu gật đầu, "Đúng vậy, lượng máu dự trữ trong bệnh viện đã gần hết, cũng đã nghĩ cách để liên hệ với những bệnh viện khác nhưng e là không kịp thời gian."
Bà Đàm đột nhiên nhớ ra, khẩn trương nói, "Nói bác sĩ lấy máu tôi truyền đi, tôi là nhóm máu A đây."
Hạ Tử Du là nhóm máu O, cho nên vào thời khắc này cô không thể giúp gì được.
Đàm Dịch Khiêm quay sang nói với bà Đàm, "Mẹ không thích hợp, con và mẹ cùng một loại máu, để con đi." Nói xong Đàm Dịch Khiêm liền cởi ra áo khoác tây trang màu đen, tháo luôn cà vạt rồi xắn lên tay áo của chiếc áo sơ mi.
Bà Đàm có phần không đành lòng, "Dịch Khiêm...."
Đàm Dịch Khiêm cởi ra áo khoác tây trang choàng lên người Hạ Tử Du, sau đó chạm nhẹ vào môi Hạ Tử Du một cái, dịu dàng nói, "Bà xã, em ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi, anh sẽ quay lại nhanh thôi."
"Dạ."
----
Vì không có nhiều thời gian, Đàm Dịch Khiêm ngay lập tức được y tá đẩy vào phòng giải phẩu.
Thời gian đối với những người ngồi chờ đợi bên ngoài phòng bệnh như bà Đàm và Hạ Tử Du mà nói là như cả một thế kỷ....
Bà Đàm có vẻ rất lo lắng, mi tâm nhíu chặt chưa hề giản ra lần nào.
Hạ Tử Du nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đỏ của phòng giải phẩu, tận đáy lòng thầm cầu nguyện cho chị Dư có thể vượt qua cửa ải này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng sau khi Đàm Dịch Khiêm được đẩy vào phòng giải phẫu, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng được đẩy trở ra ngoài.
Bà Đàm và Hạ Tử Du lập tức bước lên, bà Đàm khẩn trương dìu Đàm Dịch Khiêm ngồi dậy, "Dịch Khiêm, con ổn không?"
Đàm Dịch Khiêm ngồi dậy, ấn tay vào nơi vừa được lấy máu, sau đó bước xuống giường.
Từ khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của Đàm Dịch Khiêm cũng có thể đoán được phần máu Đàm Dịch Khiêm bị lấy đi tuyệt đối không phải là 200CC như bình thường.
Y tá bên cạnh nói, "Anh ta cần phải nghỉ ngơi một chút, vì đã truyền cho bệnh nhân lên tới 400CC máu."
Hạ Tử Du dìu Đàm Dịch Khiêm lại ghế, "Ông xã, anh mau ngồi xuống đi...."
Cảnh Nghiêu cũng bước tới đỡ Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống hàng ghế dựa.
Đàm Dịch Khiêm có vẻ như rất mệt mỏi, nhưng vẫn bình tĩnh nói, "Anh không sao...."
Hạ Tử Du ngồi sát vào Đàm Dịch Khiêm, dùng khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán cho anh.
Bà Đàm lo lắng hỏi, "Dịch Khiêm, tình hình Dư Mẫn thế nào rồi?"
Giờ khắc này, trong đầu Đàm Dịch Khiêm hiện lên hình ảnh bác sĩ đang căng thẳng khi làm phẫu thuật cho chị Dư, còn chị Dư nằm trong phòng giải phẫu cả người cắm đầy đủ loại ống dẫn, không còn sức sống....
Đàm Dịch Khiêm nhắm hai mắt lại, chậm rãi trả lời, "Vẫn còn đang giải phẫu."
Không hiểu sao bầu không khí lúc này rất nặng nề, mọi người đều ăn ý không còn ai lên tiếng nói chuyện.
Thời gian lại trôi qua thêm một tiếng nữa, lúc này, chuông điện thoại di động của bà Đàm vang lên.
"Alô, ông Khâm à....Ừ, giải phẫu vẫn chưa có xong.... Được rồi, sẽ bảo Dịch Khiêm nhanh quay lại, ừ...."
Gọi điện thoại cho bà Đàm là ông Đàm, có lẽ là hỏi thăm tiến triển phẫu thuật của chị Dư, cũng đang lo lắng cho hôn lễ của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du phải chăng còn kéo dài thêm mấy tiếng nữa mới có thể thuận lợi tiến hành.
Bỗng dưng, đèn đỏ phòng giải phẩu tối sầm lại, bác sĩ từ bên trong phòng bệnh đi ra.
Sắc mặt của vị bác sĩ vô cùng mệt mỏi, gỡ xuống khẩu trang.
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy đầu tiên, bước đến hỏi thăm bác sĩ, "Chị ta thế nào?"
Bác sĩ lắc lắc đầu, áy náy nói, "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức....."
Khi nghe được bác sĩ nói như thế, Hạ Tử Du đứng ở bên cạnh Đàm Dịch Khiêm cũng ngỡ ngàng thụt lùi chân về phía sau.
Sắc mặt bà Đàm đã hoàn toàn biến thành trắng bệch, rõ ràng không thể nào tin vào tình huống trước mắt.
Bác sĩ nói thêm, "Mặc dù đã cung cấp đầy đủ 400CC máu, nhưng do dây thần kinh và huyết quản trong xoang đầu của bệnh nhân đều bị mảnh vụn của xe chèn ép lên, khiến cho máu không lưu thông lên tới não...Tuy chúng tôi đã rất cố gắng lấy ra hết toàn bộ mảnh vụn trong xoang đầu bệnh nhân, nhưng đã quá trễ...."
Đôi mắt bà Đàm trở nên đờ đẫn vô hồn, lẩm bẩm nói, "Sao lại như vậy...."
Ngay lúc này Đàm Dịch Khiêm tức giận vung tay đấm lên vách tường trắng, động tác này đã khiến cho miệng vết thương vừa mới truyền máu lập tức phún ra máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.