Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 330: Chọn tên cho em bé




Ngày cử hành tang lễ cho chị Dư là một ngày đặc biệt âm u, bầu trời hôm ấy như sắp đổ xuống trận mưa to, còn kèm theo những cơn gió lạnh lẽo.....
Bởi vì người thân thiết nhất trên thế giới này với chị Dư chỉ có người của nhà họ Đàm, cho nên, ngoại trừ người điều khiển chương trình chủ trì tang lễ cùng những người cộng sự trước đây từng làm việc chung với chị và Cảnh Nghiêu ra, lúc này đứng trước mộ chị Dư cũng chỉ có người nhà họ Đàm.
Tất cả đều mặc lễ phục màu đen tuyền nặng nề u ám….
Lúc bà Đàm nhìn thấy vẻ mặt trong tấm hình trên bia mộ của chị Dư vẫn ẩn chứa đầy sự đau đớn không nguôi, thì bà đã nghẹn ngào bật khóc mấy lần không thể khống chế được tâm tình....
Đàm Dịch Khiêm đeo kính đen, vẫn nhìn chăm chăm vào bia mộ, không ai có thế nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt dưới cặp kính đen ấy.
Hạ Tử Du đứng bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, ánh mắt cũng nhìn chăm chăm vào nụ cười sáng lạn của chị Dư trên bia mộ, trong lòng tràn ngập cảm giác tự trách và đau lòng vì cái chết của chị Dư.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, trong chuyện chị Dư lần này, mặc kệ nhìn vào từ khía cạnh đi nữa thì cô vẫn mãi là hung thủ gián tiếp gây nên cái chết cho chị Dư....
....
Lúc sắc trời tối sầm vì mây đen đã bao phủ cả bầu trời, bà Đàm quan tâm nói, "Dịch Khiêm, trời sắp mưa rồi, con đưa Tiểu Du về trước đi, mẹ muốn ở đây với Dư Mẫn thêm một lát nữa."
Hạ Tử Du lập tức đáp lại, "Mẹ à, không sao đâu ạ, con sẽ ở lại đến khi tang lễ kết thúc."
Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du nói, "Không được, để anh đưa em về....."
Ông Đàm cũng căn dặn, "Phải đó, Tiểu Du, mau về nhà đi.... Khéo một lát nữa trời mưa lại bị nhiễm lạnh đấy."
Hạ Tử Du len lén liếc nhìn sang người đàn ông điển trai bên cạnh mình, nhỏ giọng gọi, "Ông xã...."
Giọng điệu của Đàm Dịch Khiêm không cho phép cô cãi lại, "Nghe lời đi."
Hạ Tử Du giống mọi khi làm nũng kéo kéo áo anh, khẩn cầu nói, "Em muốn ở lại cho đến khi kết thúc....Cùng lắm thì em hứa với anh, nếu như trời mưa xuống, em sẽ theo anh về ngay được chứ."
Nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Tử Du, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng thỏa hiệp, "Hết cách với em."
"Cám ơn ông xã."
Ngay lúc đó Đàm Dịch Khiêm cởi áo khoác âu phục đen trên người xuống khoác lên người cô, ôm ngang vai vợ, ánh mắt đau buồn của anh lại hướng về bia mộ chị Dư.
....
Cuối cùng thì cơn mưa to nặng hạt cũng rơi xuống....
Tang lễ phải tuyên bố kết thúc trước thời gian, mà tất cả người nhà họ Đàm bây giờ đều ngồi vào trong chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn.
Bởi vì vẫn còn chìm trong nỗi đau thương trước cái chết của chị Dư, bầu không khí giữa cả nhà họ Đàm lúc này đều giữ im lặng.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí trầm lặng, là có người gọi đến cho bà Đàm.
Bà Đàm nhìn thoáng qua màn hình di động, vốn định ấn nút trả lời, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của ông Đàm đã liếc nhìn sang bà.
Bà Đàm lại liếc nhìn sang Hạ Tử Du, dường như đang băn khoăn kiêng dè điều gì, cuối cùng không nhận cuộc điện thoại đó mà lại ấn nút từ chối.
Lúc đó ông Đàm mới thở phào nhẹ nhõm....
Mọi cảm xúc của Hạ Tử Du lúc này đều chìm trong đau buồn trước cái chết của chị Dư, cô không nhìn thấy lúc bà Đàm ấn nút từ chối cuộc gọi đã liếc nhìn cô bằng nửa con mắt.
Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là biết rõ tất cả, nhưng anh lại không có biểu cảm gì, toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt vào trên người một mình Hạ Tử Du.
------
"Bà xã, sao tay em lạnh vậy? Có phải đã bị cảm rồi hay không?"
Tại phòng riêng, Dịch Khiêm ngồi trên giường giúp Hạ Tử Du chà sát đôi bàn tay bé nhỏ để nó được ấm lên.
Hạ Tử Du lắc đầu, "Em không sao, tay em lúc nào cũng thế mà."
Đàm Dịch Khiêm nhẹ lời trách, "Đã nói là không cho em đi, mà em thì lúc nào cũng không chịu nghe lời.
Hạ Tử Du rút tay về, đột nhiên quyến luyến ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, cô tựa đầu dán tai mình vào sát hông anh, thương cảm nói, "Ông xã, em nhận ra được, mẹ vẫn còn buồn lắm...."
Đàm Dịch Khiêm xoa nhẹ khuôn mặt mát lạnh của cô, "Không phải anh đã bảo em đừng suy nghĩ nhiều nữa sao?"
Hạ Tử Du nghĩ sao nói vậy, "Em đâu có suy nghĩ nhiều, chỉ là chị Dư gặp phải cảnh ngộ như thế thật sự khiến người khác khó mà quên được...."
Đàm Dịch Khiêm kiên nhẫn dỗ dành, "Được rồi, tất cả đều đã kết thúc theo tang lễ của chị Dư rồi....Chuyện cũ đã qua, suy cho cùng thì chúng ta cũng không thay đổi được gì cả."
Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm thật chặt, lo lắng nói, "Ông xã, thật ra thì em cũng không có lo cho mẹ nhiều lắm, mà người em lo nhất chính là anh...."
Đàm Dịch Khiêm nâng gương mặt Hạ Tử Du lên, nghiêm túc hỏi, "Tại sao lại nói thế?"
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn khuôn mặt điển trai nhưng lại hiếm khi thể hiện rõ buồn vui của Đàm Dịch Khiêm, chậm rãi nói, "Cái đêm mà anh say đến mức không biết gì ấy, anh còn nhớ anh đã nói gì với em không?"
"Hử?"
"Anh đã nói với em, có phải là anh đã làm sai với chị Dư hay không....”
Đàm Dịch Khiêm im lặng không nói.
Hạ Tử Du tha thiết nhìn sâu vào tròng mắt tĩnh mịch sâu thẳm của Đàm Dịch Khiêm, khẽ khàn giọng nói, "Ông xã, thật ra chuyện này anh cũng không có cách nào quên được, đúng không?"
Đàm Dịch Khiêm ngóng nhìn Hạ Tử Du, bình tĩnh trả lời, "Bà xã, cuộc đời này của anh chỉ hối hận duy nhất một chuyện mà anh đã làm, đó chính là xem ân nhân đã từng cứu mạng mình thành kẻ thù và tự tay hãm hại người đó vào tù, đây là một quyết định đã khiến anh phải hối hận nhất trong đời..... Về phần cái chết chị Dư, đúng là có sai lầm của anh, nhưng kết quả của chị Dư là do chính chị ta tự lựa chọn."
Hạ Tử Du ngây ra lắc đầu, "Lời anh nói sao em nghe không hiểu lắm...."
Đàm Dịch Khiêm đặt nhẹ lên trán Hạ Tử Du một nụ hôn, "Tóm lại, chuyện Chị Dư anh hy vọng kết thúc ở đây, anh không muốn em nghĩ đến những thứ này nữa, trừ phi em muốn anh không vui."
"Được rồi.....Em nghe lời anh."
"Ngoan...."
Đàm Dịch Khiêm từ từ cúi đầu xuống....
Đúng Lúc này, cốc, cốc ——
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Tiếp theo giọng nói của người giúp việc từ bên ngoài cửa phòng vọng vào, "Cậu chủ, bà chủ tìm cậu, bà bảo cậu lên phòng bà ngay ạ."
Cũng không thèm để lời nói của người giúp việc vào trong tai, Đàm Dịch Khiêm giờ phút này chỉ tập trung vào việc hôn đắm đuối người phụ nữ của mình .....
Hạ Tử Du đẩy nhẹ Đàm Dịch Khiêm ra, khó xử nói, "Nè, mẹ đang tìm anh đấy, anh mau đi đi...."
Đàm Dịch Khiêm không hề kiên nhẫn nói, "Mẹ không có chuyện gì đâu." Nói xong lại lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô.
Hạ Tử Du quay mặt sang hướng khác, "Đừng vậy mà....Mẹ rất ít khi tìm anh, lúc này nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
Đến khi bị Hạ Tử Du từ chối thêm lần nữa, Đàm Dịch Khiêm rốt cuộc cũng chịu buông Hạ Tử Du ra nhưng trên mặt vẫn còn kiềm nén sự chưa được thỏa mãn dục vọng....
Hạ Tử Du thấy vẻ mặt bất mãn đó của Đàm Dịch Khiêm, rất biết điều vội vàng nói, "Em ở trong phòng đợi anh nhé...."
Bấy giờ Dịch Khiêm mới lạnh lùng xoay người đi ra khỏi phòng.
Hai vợ chồng ông bà Đàm đã sớm ở trong phòng làm việc đợi anh.
Ông Đàm thấy vợ đi qua đi lại trong phòng, không nhịn được nói, "Bà đừng có vòng vòng trước mặt tôi nữa được không, tôi vốn chẳng phiền gì cũng bị bà làm cho thấy phiền rồi."
Bước chân bà Đàm dừng lại, mặt lạnh nhìn ông Đàm, "Ông dĩ nhiên không bận lòng rồi, dù sao cái chết của Dư Mẫn ở trong lòng ông vốn cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Mặt ông Đàm tái xanh nói, “Bà nha, có thể nói chuyện có lý lẽ một tí được hay không? Dư Mẫn chết đi, đó là việc không ai mong muốn cả, huống chi cách tự kết liễu đó là do cô ta lựa chọn, chúng ta còn có thể làm gì được đây?"
Bà Đàm nổi giận nói, "Tôi không thèm nói với ông nữa, bởi vì ông yêu cây nên yêu luôn cả cành, lúc nào ông cũng đứng ở góc độ Tiểu Du mà nhìn nhận vấn đề thôi."
"Ôi trời ơi...."
Ông Đàm đang muốn lên tiếng nói lại bà thì bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm lại đúng lúc đi vào phòng sách.
Vợ chồng họ Đàm lập tức ngừng lại cuộc tranh luận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.