Đợi sau khi trong phòng bệnh trở lại yên tĩnh Đàm Dịch Khiêm mới ngồi xuống cạnh giường, sau đó cầm nhẹ bàn tay Hạ Tử Du lên.
Không đợi Đàm Dịch Khiêm mở miệng, Hạ Tử Du đã nhẹ giọng trách, "Ông xã, sao anh lại nói chuyện như thế với ba mẹ chồng?"
"Ngày nào cũng ở chỗ này ầm ĩ, quấy rầy em nghỉ ngơi."
Hạ Tử Du cười nói, "Đó là bởi vì họ rất thương yêu con chúng ta thôi mà....."
Đàm Dịch Khiêm không vui nói, "Họ có rãnh rỗi thì hãy suy nghĩ xem trong
khoảng thời gian này nên làm sao để bồi bổ cho em thì hơn."
Hạ Tử Du nghe thế hoảng hồn nói, "Ông xã, anh làm ơn đừng có nhắc đến chuyện
bồi bổ cho em nữa, mẹ chồng và mẹ em mỗi ngày đều thay nhau nấu súp cho
em, em đã sinh con rồi nhưng cân nặng có vẻ như vẫn không hề giảm được
kg nào cả.... Em không muốn sau này mình biến thành con heo mập đâu."
Đàm Dịch Khiêm nhéo nhẹ mũi Hạ Tử Du cười nói, "Biến thành con heo mập mới đáng yêu!"
Hạ Tử Du bĩu môi nói, "Em không thèm...."
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi bật cười, "Sợ xấu đi anh sẽ không thương em nữa sao?"
Hạ Tử Du hừ ra tiếng, "Bây giờ em không còn sợ anh bỏ bê em đâu, em giờ
đây chính là mẹ của hai đứa con trai anh, còn có địa vị không nhỏ ở nhà
họ Đàm nữa."
Đàm Dịch Khiêm cưng chiều ôm Hạ Tử Du vào lòng nói,
"Được rồi, dù cho có già hay xấu đi anh vẫn sẽ yêu thương một mình em
thôi, được chưa?"
Hạ Tử Du tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm gật đầu nói, "Dạ."
Đàm Dịch Khiêm hôn lên gò má Hạ Tử Du, quan tâm hỏi, "Bà xã, chỗ vết thương còn đau không?"
Hạ Tử Du lắc đầu, "Không đau, chỉ là có hơi ngứa....Có điều bác sĩ nói
ráng chịu đựng thì sẽ ổn cả thôi, tránh đừng gãi nó kẻo làm rách miệng
vết thương."
Đàm Dịch Khiêm cau mày nói, "Cho anh xem vết thương một chút."
Hạ Tử Du lập tức từ chối, "Thôi đừng...."
Đàm Dịch Khiêm đẩy nhẹ Hạ Tử Du ra hỏi, "Tại sao?"
Hạ Tử Du rũ mắt xuống trả lời, "Nó rất xấu...."
Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng nói, "Không sao, cho anh nhìn thử xem."
Hạ Tử Du do dự, "Nhưng mà hôm nay vừa với cắt chỉ...."
Hai lần sinh mổ cô đều bị áp dụng phương thức cắt ngang, vết mổ lần trước
đã qua mấy năm cũng dần nhạt đi không còn thấy rõ nữa, thế nhưng miệng
cắt ngang lần này lại hơi dài hơn lần trước một chút, hiện tại ngay cả
chính cô cũng không dám nhìn, cô thật sợ vết sẹo ở chỗ đó sẽ để lại rất
lâu, nếu như bị anh nhìn thấy nó rồi cô không biết anh sẽ có phản ứng ra sao....
Đàm Dịch Khiêm hạ giọng dỗ dành, "Đồ ngốc, coi như có để lại vết sẹo đi nữa thì đó cũng là bằng chứng em đã cực khổ vất vả sinh
con cho anh, sao anh có thể chê nó xấu xí đây??"
Nghe được lời nói này của Đàm Dịch Khiêm, tâm tình khẩn trương của Hạ Tử Du lúc này mới thoáng thanh tỉnh lại.
Được sự đồng ý và phối hợp của Hạ Tử Du Đàm Dịch Khiêm mới có thể nhìn thấy ở nơi dưới phần bụng Hạ Tử Du nổi rõ một đường vết thương.
Tuy được cắt chỉ đã khép lại, nhưng nhìn vào vẫn không tránh khỏi giật mình phát hoảng.....
Hạ Tử Du thấy Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm vào miệng vết thương hồi lâu
mà vẫn không nói gì, nghĩ là Đàm Dịch Khiêm cũng cho rằng nó xấu xí liền tủi thân nói, "Em biết ngay sau khi anh nhìn thấy nó rồi sẽ không thích mà...."
Dù sao thì nơi được phẫu thuật cũng nối liền với vị trí kín đáo, mà lúc này bị anh nhìn chằm chằm như thế cô cảm thấy hơi lúng
túng còn có chút ngượng ngùng cùng với mấy phần sợ hãi....
Đàm Dịch Khiêm mặc lại đồng phục bệnh nhân cho Hạ Tử Du xong thì sắc mặc bỗng trở nên nặng nề nhiều hơn.
Hạ Tử Du cúi đầu xuống, cảm thấy có phần buồn tủi mím chặt môi lại không nói gì.
"Bà xã...."
Đột nhiên Đàm Dịch Khiêm thắm thiết gọi cô.
Hạ Tử Du hơi hờn dỗi vì nghĩ sau khi Đàm Dịch Khiêm nhìn chỗ vết thương
của cô xong thì thần sắc có vẻ không được vui, cho nên cố chấp không
muốn ngẩng đầu lên.
Đàm Dịch Khiêm nâng cằm Hạ Tử Du lên nghiêm túc nói, "Đợi thêm một thời gian nữa, anh sẽ đi làm giải phẫu triệt sản."
Nghe Đàm Dịch Khiêm nói như vậy, Hạ Tử Du bởi vì khiếp sợ mà vội ngước mắt lên.
Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói, "Chúng ta đã có ba đứa nhỏ, đời này đã quá đủ
rồi.....Anh không muốn lấy cơ thể em ra mạo hiểm nữa." Nhìn thấy vết
thương nơi bụng cô anh cũng có thể tưởng tượng ra khi sinh con cô đã đau đớn đến cỡ nào, anh không bao giờ muốn cô phải chịu thêm những chuyện
như vậy nữa....
Hạ Tử Du lập tức nói, "Không thể được!"
Đàm Dịch Khiêm nhíu mày hỏi, "Em còn muốn sinh nữa?"
"Không, em không muốn sinh con nữa, có ba đứa con này, anh và em đều cảm thấy
đã quá đầy đủ rồi.... Nhưng mà, ba mẹ chồng nhất định sẽ không bao giờ
đồng ý chuyện để anh đi triệt sản, theo ý của họ thì ba đứa cháu vẫn
chưa có đủ...."
"Quyết định của anh không ai có thể ngăn cản được."
Hạ Tử Du cười khẽ, "Anh thật ngốc, dù không cần triệt sản chúng ta vẫn có
thể không sinh con mà, chỉ cần đừng để mang thai là được rồi...."
Đàm Dịch Khiêm dường như cũng đoán được suy nghĩ của Hạ Tử Du giờ phút này, anh rất nghiêm túc nói, "Em khỏi cần nghĩ tới chuyện đó chi cho mắc
công, anh sẽ không cân nhắc về phương diện hạn chế sinh hoạt vợ chồng
đâu."
Mặt Hạ Tử Du ngay tức khắc đỏ bừng, "Vậy...."
"Tóm lại, dù có thế nào đi nữa anh cũng sẽ không để cho cơ thể của em phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa hết."
"Ông xã, đừng triệt sản, chúng ta hãy cố gắng ngừa thai bằng nhiều biện pháp khác đi, có được không?"
"Được...."
Hai người vừa thảo luận khép lại đề tài này xong thì hai đứa trẻ sơ sinh
nằm trên giường nhỏ đột nhiên ‘oa oa’ bật khóc thật lớn.
Hai
tiếng khóc thét đồng thời vang lên đã thành công cắt ngang bầu không khí êm đềm giữa Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du vào giây phút này....
Hạ Tử Du vội đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, "Con khóc kìa, anh mau bế qua đây cho em....."
Đàm Dịch Khiêm đi tới cạnh giường trẻ sơ sinh, mỗi tay một đứa bế hai đứa trẻ song sinh bảo bối lên.
"Bế Hiên Hiên tới cho em trước....." Hiên Hiên là đứa nhỏ sinh ra sau, bởi vì khi nãy đã cho Mặc Mặc bú rồi, cho nên lúc này tới lượt Hiên Hiên.
Đàm Dịch Khiêm không biết xử trí thế nào, "Đứa nào là Hiên Hiên?"
"Là đứa nhỏ đang nắm chặt bàn tay ấy....."
Đàm Dịch Khiêm nhìn ngó một hồi, ngay sau đó ôm đứa nhỏ ấy sang đưa cho Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du nhận lấy sau đó liền vén áo lên cho con bú.
Đàm Dịch Khiêm trông thấy hình ảnh đó, mi tâm trong nháy mắt nhíu chặt lại.
Nhóc con quả nhiên là đói bụng, Hiên Hiên vừa được mẹ cho bú liền im hẳn
tiếng khóc ngoan ngoãn nằm ở trong lòng mẹ, năm đầu ngón tay nhỏ xíu
đang chuyển động cực kỳ đáng yêu.
Mặc Mặc dường như nhìn thấy em
trai đang được mẹ cho bú nên cũng cảm thấy đói bụng theo, tiếng khóc
càng lúc càng thêm vang dội....
"Ông xã, anh mau dỗ con đi...."
Đàm Dịch Khiêm không dám làm trái lệnh vợ, bắt đầu vụng về đung đưa đứa trẻ trong ngực, "Ngoan, con trai, đừng khóc...."
Có thể là do tư thế ẵm của Đàm Dịch Khiêm không đúng, Mặc Mặc đang được Đàm Dịch Khiêm dỗ dành thì lại càng khóc to hơn.
"Sao vậy chứ? Có phải cũng đói bụng rồi hay không?" Hạ Tử Du chợt lo lắng,
"Ông xã, anh bế Mặc Mặc đến đây đi, để em cho con bú luôn....."
Đàm Dịch Khiêm đang muốn bế đứa nhỏ sang cho Hạ Tử Du, đột nhiên lại nghĩ
tới hình ảnh hai đứa trẻ mỗi đứa một bên ngậm vú mẹ....
Cái gì đây, lãnh địa này xưa nay đều là của mình mà, không phải sao?
Hạ Tử Du quở trách, "Ông xã, anh làm gì đó, anh xem Mặc Mặc đã đói lắm rồi kìa...." Cô vốn định lần lượt cho từng đứa bú nhưng hiện tại xem ra là
không thể rồi, cô muốn thử cho bọn chúng bú cùng một lúc xem coi có được hay không.
Mặt Đàm Dịch Khiêm giờ phút này như khoác lên tầng sương lạnh, sẵng giọng nói, "Cho lần lượt từng đứa bú!!"
Hạ Tử Du cũng không hiểu tại sao Đàm Dịch Khiêm lại nổi giận, bởi vì không thể bận tâm đến nhiều cho nên chỉ đành phải tạm thời lựa chọn thỏa
hiệp, "Được rồi, vậy anh lấy cái núm vú cao su cho Mặc Mặc chơi trước
đi...."
Đàm Dịch Khiêm liền làm theo đưa núm vú cao su cho con trai chơi.
Mặc Mặc có vẻ như rất dễ dàng thỏa mãn, mút chùn chụt núm vú cao su không có sữa nhưng đã tạm thời ngừng hẳn tiếng khóc....
Hạ Tử Du nhìn Hiên Hiên đang mút sữa ở trước ngực, trên mặt cô rạng ngời tình thương của mẹ.
Hiên Hiên mút sữa đến đầu đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn không chịu nhả ra....
Hạ Tử Du đang tính toán thời gian, chờ thêm chừng một phút nữa sẽ cho Mặc Mặc bú.
Ngay lúc này, "Á!"
Hạ Tử Du đột nhiên rít lên.
Đàm Dịch Khiêm đang bế con trai cũng hoảng hồn khẩn trương, "Sao vậy, bà xã?"
Hạ Tử Du nhăm mặt nói, "Đều tại con trai anh đấy, nó cắn em...."
Nghĩ đến chỗ mà ngay cả anh ngày thường cũng chỉ có thể nhẹ nhàng nâng niu,
nhưng nay hai đứa con trai anh lại muốn thay nhau bú mút, Đàm Dịch Khiêm ghen tức không chịu nổi, lập tức bước tới bế Hiên Hiên lên rồi thay Mặc Mặc vào đó.
Hạ Tử Du ngạc nhiên thốt lên, "Ái, Hiên Hiên vẫn chưa no mà...."
Đàm Dịch Khiêm lạnh mặt nhíu mày nói, "Nó đã no rồi!"
Nhận thấy tâm tình chồng đang không được tốt, Hạ Tử Du thật không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nhìn lom lom đứa con trai ở trong ngực mình, vốn
muốn dùng ánh mắt để "răn đe" con trai một phen, nhưng không ngờ con
trai bảo bối của anh giờ phút này đã hít thở đều đều chìm vào giấc
ngủ....
Khi ngủ còn mút ngón tay cái, quả thật đúng là trẻ con thật khiến cho người lớn phải nhức đầu.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu đó của con trai, dù lòng Đàm Dịch Khiêm vô cùng không
thoải mái nhưng tất nhiên cũng phải áp chế xuống, ai bảo hiện tại anh
cũng đã hết cách với hai đứa đứa con trai này!
....
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Tử Du cùng hai đứa bé đều đã ngủ, sau đó Đàm Dịch Khiêm mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhóm người lớn tuổi vẫn còn đang chờ ở ngoài cửa phòng bệnh, trông thấy Đàm
Dịch Khiêm đi ra, họ nôn nóng không thể dằn được định xông vào phòng
bệnh lần nữa.....
Tuy hai đứa trẻ đã ngủ, nhưng đối với những
người lớn tuổi nóng lòng yêu cháu yêu mà nói, thì dù chỉ được nhìn thấy
dáng vẻ cháu yêu của mình ngủ thôi cũng cảm thấy thật thỏa mãn.
Bà Hạ nhận ra sắc mặt tồi tệ của Đàm Dịch Khiêm, không kiềm lòng được hỏi, "Dịch Khiêm, có chuyện gì sao?"
"Tử Du không đủ sữa, con định tìm người thay cô ấy cho con bú."
Bà Hạ cảm thấy khó xử, "Sao, sữa của Tử Du như vậy mà vẫn không đủ à....."
Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm càng thêm xanh mét.
Bà Hạ như chợt nghĩ đến điều gì đó, liền cười cười sửa lại lời nói, "Ha
ha, cũng được, dẫu sao thì chăm sóc một lúc cho hai đứa bé quả thực là
cũng có phần hơi chật vật, sắp tới đây, thời gian dành cho bọn chúng có
lẽ còn phải nhiều hơn nữa....."
Được sự đồng tình của mẹ vợ, Đàm Dịch Khiêm lập tức đi tới phía hành lang gọi điện thoại.