"Loại người như cô ta, nên gặp báo ứng như thế mới phải, chết trong tù hay
phải ở trong đó cả đời vẫn còn thoải mái cho cô ta lắm!"
Trong khi Hạ Tử Du còn đang sững sờ kinh ngạc, bà Đàm từ bên ngoài đi vào nhà đồng thời cũng lên tiếng nói ra câu đó.
Hạ Tử Du hoàn hồn, lễ phép chào hỏi, "Mẹ!"
Bà Hạ cũng phụ họa, "Đúng vậy, trước kia mỗi khi Tử Du bị cô ta chèn ép
lại còn luôn nói tốt cho cô ta, không ngờ rằng cô ta lại độc ác như thế, hết lần này đến lần khác muốn hại chết Tử Du...."
Bà Đàm khinh
bỉ nói, "Trước kia mắt tôi đúng là bị mù mà, nuôi ong tay áo, cô ta ở
trong tù mà vẫn còn được nửa cái mạng cũng xem như may mắn lắm rồi, chị
Dư qua đời vốn nên để cô ta đền mạng mới đúng!!"
Nghe những lời bà Đàm vừa nói, Hạ Tử Du ngạc nhiên hỏi, "Sao ạ? Mẹ, mẹ nói chị Dư là....."
Bà Đàm ngạc nhiên, "Con không biết à? Cái con Đan Nhất Thuần ấy đúng là
lòng dạ thâm độc, cô ta muốn phá hỏng hôn lễ của con và Dịch Khiêm nên
đã xúi giục chị Dư. Con biết đó, Đan Nhất Thuần dù sao cũng học về tâm
lý học, bản thân Dư Mẫn vốn có thành kiến với con nay lại bị cô ta tẩy
não như thế nên đã chọn cách tự sát...."
Hạ Tử Du quá khiếp sợ, "Sao ạ, chị Dư chết là do tự sát ạ?"
"Dư Mẫn thấy sự việc con và Dịch Khiêm kết hôn đã trở thành chuyện không
thế thay đổi nữa, biết tất cả đã không còn cách nào để quay lại vì có
thể khiến cho Dịch Khiêm cảm thấy áy náy, để đạt được mục đích phá hoại
hôn lễ của con và Dịch Khiêm, cho nên cô ấy đã lựa chọn phương thức quá
khích như thế để kết thúc cuộc sống của mình.... Mẹ chung đụng với Dư
Mẫn mấy chục năm qua, mẹ rất hiểu về con người cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình như thế, đó tất cả đều là do Đan
Nhất Thuần chen vào gây rối. ”
Hạ Tử Du không thể nào tin được cái sự thật mà cô vừa mới nghe thấy....
Bà Hạ cảm thán, "Không ngờ con người cô ta lại độc ác đến thế, vẻ ngoài trông cũng xinh đẹp nhưng lại là một kẻ tâm tư độc địa!"
Hạ Tử Du đắm chìm trong suy nghĩ.
Hóa ra chính là Đan Nhất Thuần.....
Vừa mới nghe thấy sự thật đó cô không thể tin nổi, nhưng khi nhớ đến đủ các loại âm mưu mà cô ta đã làm trước kia, thì cô lại không thể không tin
cho được.
Tại sao tâm địa của một con người có thể u ám đến mức này?
Cho tới nay, tuy Đan Nhất Thuần đã từng muốn dồn cô vào chỗ chết nhưng cô
vẫn đối đãi lại với cô ta bằng sự tha thứ, cũng bởi vì Đan Nhất Thuần đã tững đứng ra giải hòa tác hợp cho cô và Dịch Khiêm, cũng bởi vì Đan
Nhất Thuần đã từng hết mực yêu thương Liễu Nhiên, hơn nữa Đan Nhất Thuần làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì sự cố chấp trong tình yêu, cho nên từ sâu trong lòng cô vẫn có một sự đồng cảm với Đan Nhất Thuần....
Nhưng, cô không bao giờ nghĩ đến, mọi chuyện cho tới giờ phút này, Đan Nhất
Thuần lại vẫn không biết hối cải, đó là một sinh mệnh vẫn còn đang sống, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy....
"Tiểu Du, Tiểu Du...."
Giọng nói của bà Hạ khiến suy nghĩ của Hạ Tử Du quay về thực tại, "Dạ, mẹ."
Bà Hạ nghiêm túc dặn dò, "Đối với người phụ nữ như Đan Nhất Thuần con
không được phép đồng tình nữa, cô ta có kết quả như ngày hôm nay là ác
giả ác báo, cô ta tốt nhất nên bị đánh chết trong tù luôn đi!"
"Đừng nhắc đến cái loại như cô ta nữa, bây giờ nhà chúng ta đang vui vẻ thế
này, nhắc đến cô ta đúng là xúi quẩy.... Tiểu Du, hôm nay mẹ có bà bạn
tặng cho một ít tổ yến thượng hạng, một lát nữa mẹ dặn người giúp việc
làm cho con món tổ yến tuyết nhĩ, món này có tác dụng rất tốt đối với
những sản phụ sau khi sinh đấy...." Bà Đàm chuyển sang đề tài khác.
Hạ Tử Du gật đầu, "Cám ơn mẹ."
Ngay sau đó bà Đàm đứng dậy đưa tổ yến cho người giúp việc, rồi sau thì lên trên tầng hai tìm ông Đàm.
Bà Hạ tắt TV đi, thận trọng nhắc nhở Hạ Tử Du lần nữa, "Những lời mẹ vừa
mới nói cho con lúc nãy con nhất định phải nghe đấy, đừng đồng cảm với
những người giết người bừa bãi, những người này chết còn chưa hết tội!"
Hạ Tử Du nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của bà Hạ, nghiêm nghị nói, "Mẹ,
mẹ yên tâm, những gì Đan Nhất Thuần đã từng giúp con trước kia, con cũng đã hoàn trả lại toàn bộ cho cô ta rồi....Hôm nay cô ta có kết cục như
thế này là tự cô ta gieo gió gặt bão, con sẽ không đồng tình với một
người không có nhân tính như thế."
"Ừ." Bà Hạ lại nói, "Đúng rồi, chuyện mẹ dặn con con phải nhanh chóng nói cho Dịch Khiêm biết, các con kết hôn sớm được bao nhiêu thì mẹ an tâm bấy nhiêu...."
Hạ Tử Du nhẹ nhàng gật đầu, "Con hiểu rồi ạ."
-
Là đằng gái mà lại chủ động đề cập đến chuyện kết hôn với nhà trai, dẫu
thế nào cũng có chút xấu hổ lúng túng, nhưng để bà Hạ có thể an tâm Hạ
Tử Du quyết định tối nay sẽ nhắm mắt đưa chân mà đi hỏi Dịch Khiêm.
Vì để cô và anh có thời gian riêng tư không bị quấy nhiễu, lúc xế chiều Hạ Tử Du đã cho hai đứa bẻ bú thật no, sau đó thì nhờ mấy người lớn ở nhà
trông giùm, trước đó cô đã hẹn anh tối nay đi ra ngoài ăn tối.
Đàm Dịch Khiêm dĩ nhiên là khỏi phải nói lại lần thứ hai, chuyện của công
ty còn chưa giải quyết xong đã tự mình lái xe về đón Hạ Tử Du rồi....
Bởi vì đã rất lâu rồi chưa cùng Đàm Dịch khiêm xuất hiện ở những nơi công
cộng, cho nên Hạ Tử Du đã nghiêm túc dành cả buổi chiều để chuẩn bị.
Thật may là, thời gian về sau này dáng người của cô ngày một trở lại được
như vóc dáng ban đầu, thay một bộ âu phục trang nhã, thoạt nhìn thì
không thể nhận ra cô vừa mới sinh con xong....
Bởi vì đang trong thời gian cho con bú, cô không dùng bất kỳ thứ mỹ phẩm nào cả, mái tóc
giờ đây đã rất dài bình thường hay được buộc lên thành đuôi ngựa nhưng
hôm nay thì xõa xuống, nhìn vào cũng có phần ăn mặc trang điểm rất chải
chuốt....
"Bà xã...."
Tiếng anh gọi cô theo thói quen bình thường khi vừa về tới nhà vang lên.
Hạ Tử Du đứng trước gương lớn kéo khóa váy lên sửa sang lại một chút sau đó mới đi ra mở cửa phòng.
Đàm Dịch Khiêm dù có thế nào cũng không nghĩ đến khoảnh khắc cánh cửa được
mở ra lọt vào mắt anh chính là một hình ảnh xinh đẹp khiến anh kinh ngạc không thôi.....
Một bộ âu phục tươi tắn màu lam ngó sen (màu
lam này kg fai màu xanh mà như là màu khói nhạt hay sao ý), gương mặt
khéo léo xinh đẹp, vóc dáng thon thả quyến rũ, mái tóc dài đen nhánh như thác nước mềm mượt xõa trên vai áo....
Nhìn thoáng qua cũng
không phải là chăm chút trang điểm lắm nhưng tất cả mọi thứ cùng lúc
phối hợp ở trên người cô thì lại không có một vẻ đẹp nào có thể sánh
được.
Giống như khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cô cũng như thế này khiến cho người ta chỉ thấy một lần rồi mãi khó quên....
"Bà xã, em thật đẹp!"
Tim Đàm Dịch Khiêm đập loạn lên một hồi mới thốt lên được một câu này.
Hạ Tử Du xấu hổ nói, "Cũng lâu rồi không có đi ra ngoài ăn tối với anh
được, nếu như tùy tiện quá thì thật là làm hỏng bầu không khí."
"Anh rất thích!"
Không thèm che giấu sự tán thưởng đối với vợ, Đàm Dịch Khiêm lập tức ôm vợ vào lòng.
Anh vùi đầu vào cần cổ cô, hít lấy hương thơm của cỏ chanh nhẹ nhàng thoang thoảng đặc biệt chỉ cô mới có.....
Bởi vì Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa bước vào phòng, hai người đang đứng ôm nhau ở hành lang nơi mà lúc nào cũng có thể có người giúp việc đi ngang qua,
Hạ Tử Du thấy vô cùng ngượn ngùng vội đẩy anh ra, "Ông xã, đừng vậy
mà...."
Đàm Dịch Khiêm dường như không thèm nghe cô nói, anh vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du quyến luyến hít lấy hương thơm từ cô.
Thật là không khéo, đúng vào thời điểm này có một người giúp việc đi ngang qua....
Hạ Tử Du vừa nhìn thấy, mặt lập tức đỏ bừng cùng với lúng túng cô đẩy mạnh Dịch KHiêm ra, nhỏ giọng nói, "Này....Có người kìa!"
Nhưng mà Hạ Tử Du lại không để ý đến bản lãnh tinh mắt của người giúp việc
nhà họ Đàm, bọn họ nếu như nhìn thấy những hình ảnh không nên thấy thì
ngay lập tức sẽ biến mất không thấy bóng dáng....
Đàm Dịch Khiêm ngước mắt liếc nhìn bốn phía nhưng không thấy có người nào đứng gần đấy thì không vui nhíu mày.
Hạ Tử Du cố gắng chứng minh, "Là thật đó!!"
Trong con ngươi đen như mực của Đàm Dịch Khiêm rõ ràng hiện lên vẻ hoài nghi.
Hạ Tử Du bỗng cảm thấy mình có lý mà không thể cãi.
Rồi đột nhiên cũng ngay tại giây phút này, Đàm Dịch Khiêm bất thình lình bế ngang Hạ Tử Du lên....
Hạ Tử Du sợ hết hồn, vỗ mạnh vào người anh bạn nào đó đang đá văng cánh cửa phòng, "Này, anh đang làm cái gì thế hả...."
Chỉ vẻn vẹn trong mấy giây, Đàm Dịch Khiêm đã bế Hạ Tử Du đặt lên giường.
Cái hình tượng áo mũ chỉnh tề sau khi được tháo xuống thì chỉ còn “bản tính vốn có" của đàn ông, anh bắt đầu tháo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi....
Hạ Tử Du ngay lập tức nhảy bắn ra khỏi giường, vừa cáu vừa thẹn nói, "Anh phát điên rồi à!"
Đàm Dịch Khiêm nhào táo bắt lấy Hạ Tử Du đang muốn chạy trốn trở về, đẩy nhẹ cô ngã lên giường lần nữa.
Hạ Tử Du vội cầm lên cái gối gần đó che mặt lại, "Này, anh có thể đừng vậy được không hả...."
Trời ạ, ánh mắt của anh giờ phút này giống như lúc anh muốn “ăn” cô ấy.
Đàm Dịch Khiêm cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, làm mặt nghiêm
nghị nói, "Cổ nhân nói sắc đẹp có thể thay cơm, bà xã, hay là địa điểm
dùng cơm tối hôm nay đổi thành ở đây nhé...."
Hạ Tử Du nhíu lông mày hỏi, "Anh đã quên bác sĩ dặn gì rồi sao?"
Nhưng Đàm Dịch Khiêm lại thẳng tay giằng lấy cái gối của Hạ Tử Du đang ôm
thật chặt, tùy tiện quẳng sang một bên sau đó bổ nhào lên người Hạ Tử
Du.
Chỉ hai ba cái lột trong chớp nhoáng, bộ lễ phục xinh đẹp cũng đã bị quẳng dưới chân giường.
Đàm Dịch Khiêm quả thực là đã phải kiềm chế quá lâu rồi, từ khi Hạ Tử Du
bước vào thời gian mang thai ba tháng cuối rồi đến khi sinh xong tới nay thì đã qua thêm một tháng, Đàm Dịch Khiêm muốn cô đến sắp phát điên
rồi....
Anh vùi mặt vào bầu ngực căng tròn của Hạ Tử Du, nhẹ nhàng gặm cắn ở đỉnh nhọn trước ngực....
Vì đang trong thời kỳ cho con bú, số đo vòng một của cô tăng vọt đối với
Đàm Dịch Khiêm đúng là sự hấp dẫn trí mạng, cộng thêm hương sữa thơm
thoang thoảng trên người cô lại càng khiến cho anh say mê đắm đuối....
Bây giờ Hạ Tử Du muốn đẩy Đàm Dịch Khiêm ra đúng là khó càng thêm khó rồi,
nhưng khi nghĩ đến cơ thể của mình chưa cho phép làm những chuyện này
thì Hạ Tử Du đẩy mạnh đầu Đàm Dịch Khiêm ra, cố gắng thuyết phục cho lý
trí anh quay lại, "Bây giờ vẫn chưa thể được, Đàm Dịch Khiêm, anh tỉnh
táo lại cho em mau...."
Đàm Dịch Khiêm chợt cắn thật mạnh vào đỉnh tròn đang nổi lên, giọng hàm hồ không rõ nói, "Em giúp anh!"
"Á...." Đỉnh nhọn bị anh cắn đau điếng càng khiến cô vừa tức vừa xấu hổ, "Còn lâu em mới làm!"
Đàm Dịch Khiêm lập tức ngước lên khỏi ngực Hạ Tử Du, anh tinh quái híp lại
đôi mắt đen nhánh, thở ra hơi thở nóng bỏng, "Không muốn?"
Hạ Tử Du quay đầu đi nói, "Em không làm được."
Đàm Dịch Khiêm rất kiên nhẫn nói, "Anh dạy cho em...."
Hạ Tử Du xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ mà chui vào, cô vung tay đẩy anh ra, "Em còn lâu mới ẩu tả với anh!!"
Đàm Dịch Khiêm giữ thật chặt hai cánh tay cô lại, say mê nhìn cô, "Em nhẫn tâm để anh thế à?"
"Em...."
Đàm Dịch Khiêm giả vờ đáng thương, "Bà xã, em có biết em hấp dẫn đến mức nào không?"
Giây phút này, nhìn khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm gấp đến không thể kìm nén nổi, Hạ Tử Du đột nhiên nghĩ ra được một kế.
Đương nhiên cái kế này là nhằm vào mục đích tối nay của cô.
Cô vốn là định đi ra ngoài ăn tối với anh, sau đó dưới bầu không khí lãng
mạn ấm áp cô sẽ dẫn dắt anh nói đến chuyện kết hôn của hai người.
Lúc này cô lại đột nhiên nghĩ ra, thời cơ này so với chuyện hẹn anh ra ngoài còn tốt hơn nhiều.
Nói thế nào thì bây giờ cũng là anh đang cần cô mà....
"Được.....Được rồi!"
Nghe được câu trả lời của cô, đôi mắt đen nhánh của Đàm Dịch Khiêm tỏa sáng
rực rỡ, anh trực tiếp cầm lấy tay cô đưa đến chỗ nào đó ở dưới chăn.
Nhưng vẫn chưa chạm đến cái thứ nóng bỏng kia cô đã vội rút tay về.
Đàm Dịch Khiêm thủ thỉ dụ dỗ, "Đừng sợ...." Anh lại cầm tay cô đưa đến lần nữa.
Khi anh đang dẫn dắt cô đi đến nửa người dưới của anh thì cô thừa dịp loạn
nói ra, "Viêc ấy.....Em có thể đồng ý.... Nhưng mà em có điều kiện muốn nói với anh."
Lúc này Đàm Dịch Khiêm làm gì còn được mấy phần lý tính, gật đầu ngay lập tức, "Em cứ nói, cái gì anh cũng đều đồng ý cả."
"Đấy chính anh nói đấy nhé, em...."
Đàm Dịch Khiêm dù gấp nhưng vẫn thong thả ung dung nhìn cô.
"Đầu tiên thì phải để em giải thích đã, chuyện này không phải do em sốt ruột đâu, cũng không phải là em đang lo lắng, lại càng không phải là em
không chờ đợi được, là mẹ nói muốn dọn đến bên biệt thự của chúng ta ở,
mẹ có phần không yên lòng về em, cho nên...."
Hạ Tử Du cũng không biết, Đàm Dịch Khiêm bây giờ vốn đã không thể nghe lọt được mấy câu vớ
va vớ vẩn của cô nổi nữa, cho nên, không đợi Hạ Tử Du nói hết Đàm Dịch
Khiêm đã cầm lấy tay cô nhét vào ngay chỗ nào đó trong chăn.
"Ái!!"
Hạ Tử Du hết hồn hô lên, bởi vì giờ đây anh đã bắt cô nắm chặt lấy vật nóng bỏng của anh.
Lật người một cái anh đổi lại để cô ngồi lên người anh.
Cô lập tức muốn buông cái thứ nóng rực kia ra, thế nhưng anh lại giữ chặt tay cô lại, "Không cho phép em đổi ý!"
Hạ Tử Du nổi giận, "Em đã nói hết đâu!!"
Đàm Dịch Khiêm dụ dỗ nói, "Em có yêu cầu gì anh cũng đồng ý hết....."
Hạ Tử Du đang muốn nói rõ ràng mọi chuyện trước với Dịch Khiêm, nhưng lại
không hề nhận ra Đàm Dịch Khiêm bây giờ chỉ chăm chú nhìn vào một phần
ba nửa người trên đang để trần của cô.
Đến lúc nhận ra được thì
anh đã đánh mất lý trí anh không còn kiên nhẫn để nghe cô nói tới những
chuyện khác nữa, mà dù cho cô có nói với anh đi nữa cũng chưa chắc gì
anh đã nghe lọt vào tai, nghĩ tới đây cô chỉ đành....
Nhìn vào vật đang ngẩng cao càng lúc ngày càng trở nên cương cứng trong tay mình, cô từ từ nắm chặt nó.....
Đôi mày của anh nhíu lại.
Bởi vì là lần đầu tiên làm như thế cô cũng chẳng biết nên dùng sức như thế
nào, cô vội lo lắng hỏi anh, "Thế nào? Có phải em đã khiến anh thấy
không thoải mái đúng không?"
"Không, em làm tiếp đi."
"A....."
Kết quả cuối cùng là Đàm Dịch Khiêm hình như được một buổi "Cơm rượu no nê" no bụng rồi vì thế nằm sấp xuống ngủ luôn.
Hạ Tử Du nghiêng người khe khẽ lay anh, "Ông xã, ông xã, em còn chưa nói chuyện chính với anh mà...."
Đàm Dịch Khiêm giơ tay ôm lấy eo cô kéo về hướng mình mơ màng nói, "Bà xã, ngủ đi em...."
Hạ Tử Du ngẩng đầu lên khỏi ngực Đàm Dịch Khiêm, làm mặt nghiêm nghị nói, "Anh phải mở mắt ra nghe em nói rồi mới được ngủ!"
"Anh muốn ngủ...."
Hạ Tử Du lay mạnh cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Không cho anh ngủ, em đã hứa với mẹ là ngày mai phải cho bà biết câu trả lời rồi."
Đàm Dịch Khiêm rút tay lại vòng lên cổ kéo nhẹ cô xuống hôn một cái, giọng khào khào nói, "Đừng có quấy anh...."
Hạ Tử Du chán nản ôm chăn ngồi bật dậy, vểnh môi hỏi, "Sao anh có thể như vậy chứ...."
Đúng lúc này Dịch Khiêm lại trở mình quay sang hướng bên kia.
Hạ Tử Du cũng thật không biết phải làm sao, nhưng xem ra đúng là Đàm Dịch
Khiêm đang rất là buồn ngủ làm gì còn tinh thần mà nghe cô nói chuyện
kết hôn.
Nhưng mà anh đã đồng ý với cô rồi, anh từ trước đến giờ
đã nói thì sẽ làm, cõ lẽ mình cũng không cần lo lắng, sáng mai nói lại
với anh lần nữa là được, nếu như anh đổi ý thì cô sẽ tính sổ với anh....
Nghĩ tới đây, Hạ Tử Du cũng nằm xuống theo.
Mà này, tối nay người đàn ông này sao có vẻ mệt mỏi như thế?
Trước kia.....Hầu như cô đều là người ngủ trước không mà, hơn nữa mỗi khi nửa đêm cô tỉnh lại anh vẫn còn chưa chịu ngừng....
Cô phải thừa nhận rằng không thể nghi ngờ thể lực của anh, nhưng tối nay
hình như có cái gì đó hơi quái quái, huống chi tối nay hình như anh cũng không có dùng nhiều sức gì nhiều à....
Ối, nghĩ đến đây, Hạ Tử Du ngượng ngùng mà vùi mặt vào trong chăn....