Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 342: ‘Lần đầu tiên’ vào năm ấy của Đàm Dịch Khiêm




Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du chỉ ở lại Male một tuần rồi sau đó quay lại Los Angeles!
Đàm Dịch Khiêm đương nhiên là không bằng lòng trở về, đúng ra thì Hạ Tử Du cũng muốn ở lại Male thêm mấy ngày nữa, nhưng trong lòng cô cứ luôn nhớ đến ba đứa con của mình ở nhà, vì thế đành buộc lòng phải kết thúc thời gian hưởng tuần trăng mật ngắn ngủi.
....
Vừa về tới nhà, mấy ông bà già ở nhà cười đến híp tít mắt vây quanh hỏi han ân cần.
"Tiểu Du à, hôn lễ được tổ chức ở trên đảo đúng không? Chắc là rất đẹp ha?"
"Đúng ra phải ở lại chơi thêm nữa à, mấy đứa nhỏ ở nhà cứ để ông bà chúng nó chăm sóc cũng được mà...."
Hạ Tử Du bị mấy ông bà vây quanh hỏi không ngớt, cũng không biết nên trả lời cái nào trước, nhưng trong hai mắt cô ý xuân sáng ngời, tâm tình ngọt ngào đến tận tim gan đã cho mấy ông bà lão ở nhà một đáp án rõ ràng.
Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du quan tâm hỏi, "Có mệt không? Em có muốn lên lầu nằm nghỉ một chút không?"
Hạ Tử Du nhỏ giọng nói, "Em muốn đi xem các con trước...."
Bà Đàm trả lời, "À, Ngôn Ngôn thì đi học rồi, có lẽ chút nữa mới về, con đi xem KK và ViVi trước đi, có lẽ bây giờ hai đứa nhỏ vẫn còn đang ngủ trong nôi đấy...."
"Vậy em đi đây...."
Đàm Dịch Khiêm mỉm cười gật đầu, "Ừ."
Không dằn được nỗi nhớ mong các con, Hạ Tử Du chạy như bay lên lầu hai.
Nhóm ông bà lão vốn cũng đang định đi lên theo Tử Du lên lầu hai nhưng không ngờ ngay lúc này Đàm Dịch Khiêm mặt lạnh như tiền hỏi, "Chủ kiến làm cho Tử Du ghen rồi bay đến Male là của ai?"
Mấy ông bà ngay lập tức đứng sững người đưa mắt nhìn nhau.
"Ba, mẹ hai người theo con đến phòng sách!!"
Sau khi nói xong câu này, Đàm Dịch Khiêm nghiêm nghị lạnh lùng quay người đi.
Vợ chồng họ Đàm sững sờ liếc mắt nhìn nhau.
Bà Hạ ngờ vực hỏi, "Sao Dịch Khiêm có thể thay đổi sắc mặt nhanh như thế chứ?"
Bà Đàm nhụt chí nói, "Tôi nghĩ là do chủ kiến của chúng ta nghĩ ra đó có vấn đề rồi....."
Bà Hạ trợn tròn mắt, "Không thể nào? Tôi đã xem ảnh của Aston gửi cho chúng ta, Dịch Khiêm và Tiểu Du ở Male ngọt ngào như thế vấn đề ở đâu ra chứ?"
Lông mày của ông Đàm nhăn nhúm lại, "Tôi biết ngay mà, ý tưởng của hai người nghĩ ra đúng là chẳng có chút đáng tin cậy nào."
Bà Đàm trợn mắt lườm ông, "Lúc tôi đưa ra ý tưởng này ông cũng tán thành còn gì, sao bây giờ lại phủi sạch trách nhiệm như thế chứ?"
Bị đuối lý, ông Đàm ngay lập tức đẩy xe lăn đi đến phòng làm việc, "Mau đi thôi, Dịch Khiêm đang chờ đấy...."
Sau khi hai vợ chồng ông Đàm đi tới phòng sách, bà Hạ vỗ ngực thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vừa đúc đầu vào phòng sách liền bị Đàm Dịch Khiêm lớn tiếng nói, "Hai người cộng lại cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, sao có thể nghĩ ra cái chủ kiến ấu trĩ như thế chứ?"
Hai ông bà Đàm đều ngượng ngùng cúi đầu.
"Hai người có biết là suýt chút nữa thì hai người đã phá hỏng hết toàn bộ kế hoạch của con rồi hay không?"
Hai vợ chồng ông Đàm vẫn cúi đầu.
"Mấy chuyện vớ vẩn như thế lần sau trước khi làm ba mẹ hãy suy nghĩ kỹ dùm con, có rãnh rỗi thì bồng mấy đứa cháu ra mà phơi nắng đi...."
---
Bà Hạ đứng bên ngoài phòng sách khoảng chừng một mét, nghe thấy hai ông bà Đàm lần lượt bị con trai nói cho một trận bà cũng sợ hết hồn hết vía.
Hạ Tử Du lên xem mấy đứa nhỏ xong thì đi xuống nhà, cô đang định cảm ơn mấy ông bà ở nhà đã giúp cô chăm lo cho bọn trẻ trắng trẻo mập mạp ra, nhưng đột nhiên phát hiện mấy ông bà cũng không còn ở trong phòng khách.
Hạ Tử Du khó hiểu đang muốn tìm người giúp việc để hỏi thăm, tình cờ lại nhìn thấy bà Hạ đứng bên ngoài phòng sách.
Hạ Tử Du đi tới gọi, "Mẹ...."
Bà Hạ sợ hết hồn, "Ơ, Tử Du."
"Sao mẹ lại đứng ở đây?"
"Mẹ...."
Đúng lúc này cửa phòng sách mở ra, vợ chồng ông bà Đàm mặt mày buồn xo cũng đang đi ra.
Nhìn thấy hình ảnh đó của hai người Hạ Tử Du vội bước tới dìu đỡ bà Đàm, "Ba mẹ, mọi người làm sao thế?"
Vợ chồng họ Đàm lần lượt quay đầu lại nhìn cửa phòng sách nhưng không nói gì.
Bà Hạ áy náy nói, "Ông bà thông gia, thật xin lỗi, cách này là do tôi nghĩ ra đầu tiên, khiến hai người bị trách, tôi...."
Bà Đàm rộng lượng nói, "Chị đừng nói thế...."
Hạ Tử Du không hiểu đang xảy ra chuyện gì, trong lòng lo lắng không kiềm được đành hỏi bà Hạ, "Mẹ, đã có chuyện gì thế ạ?"
Bà Hạ thấy Hạ Tử Du căng thẳng, ngay sau đó liền đem sự việc kể rõ từ đầu tới đuôi cho Hạ Tử Du nghe....
Sau khi Hạ Tử Du nghe xong cũng vô cùng ngỡ ngàng, "Con cứ tưởng niềm vui bất ngờ ấy là do Dịch Khiêm sắp xếp chứ."
Bà Đàm tiếp lời, "Đúng ra là, hôm ấy lúc Dịch Khiêm đi ra ngoài cũng đã nói với mọi người chuyện nó chuẩn bị hôn lễ rồi, nó nói là nó sẽ đi Male để sắp xếp, đến lúc đó mọi người chỉ cần thuyết phục làm sao cho con đi Male là được....Mấy người già chúng ta cũng vì muốn tạo chút thú vị cho bọn con mà thôi, nhưng không ngờ lại khiến cho Dịch Khiêm tức giận đến vậy."
Hạ Tử Du cũng ngượng ngùng khó xử, "Việc đó, anh ấy giận là bởi vì.....Vì lúc ở Male con đã mắng cho anh ấy một trận, con mắng anh ấy là đồ không có lương tâm...."
Ba ông bà sau khi nghe xong cũng không biết phải nói gì được nữa.
Hạ Tử Du ngước lên gương mặt xấu hổ nhìn mọi người cười hì hì nói, "Nhưng mà, ba mẹ à, mọi người đừng lo lắng.... Ngay bây giờ con sẽ đi giúp mọi người nói chuyện rõ ràng với Dịch Khiêm, tin rằng anh ấy sẽ không còn dám làm căng với ba mẹ nữa đâu.
....
Sau khi Hạ Tử Du đi vào phòng sách, ba ông bà cụ liền dán tai lên cánh cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh phía bên trong.
Vang lên đầu tiên chính là giọng điệu hạch hỏi kiểu Nữ Vương của Hạ Tử Du, "Đàm Dịch Khiêm, sao anh có thể nói chuyện như thế với ba mẹ chứ?".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
"Bà xã...."
Đàm Dịch Khiêm có lý mà khó có thể thanh minh được.
"Tự mình lên kế hoạch không chu toàn lại còn dám trách người khác...."
"Bà xã...."
"Hiện em đang rất giận đấy, phạt anh tối nay không được cùng em.... Ưm...." Hạ Tử Du còn chưa dứt lời thì đã bị người nào đó giữ lấy đầu chặn miệng lại.
Mấy ông bà bào đứng ngoài phòng sách đang đắc ý bỗng nhiên lại chẳng nghe được gì nữa, bà Đàm là người nghi ngờ đầu tiên, "Sao không có tiếng động gì nữa vậy?"
Bà Hạ gật đầu, "Ừ nhỉ, tôi còn muốn nghe xem Dịch Khiêm khi đứng trước mặt Tiểu Du nhà chúng ta sẽ có thái độ như thế nào à!"
Vẻ mặt ông Đàm cũng đầy hoài nghi.
Lúc này, bên trong phòng sách mơ hồ vang lên tiếng thở dốc của nam lẫn nữ, hình như cón có cả tiếng đồ vật trên bàn sách rơi xuống đất nữa....
Trong tích tắc, ba ông bà đồng thời hiểu ra bên trong đang xảy ra chuyện gì, ngay sau đó cả ba xấu hổ đến mức bỏ chạy mất bóng....
----
Ba hôm sau.
Buổi tối, Đàm Dịch Khiêm chán nản trở mình xuống khỏi người Hạ Tử Du, anh nằm ngửa ra nhắm hai mắt lại, lồng ngực vẫn đang phập phồng thở dốc.
Hạ Tử Du cũng thở hổn hển nằm trên vai anh, cánh tay trắng như tuyết vòng qua ôm chặt lấy phần eo săn chắc của anh.
Một lúc lâu sau....
"Em biết gần đây anh phải chịu khổ, nhưng chuyện này không có cách nào khác.....Bác sĩ nói rồi, sinh mổ không thể làm chuyện đó sớm được...."
Đàm Dịch Khiêm vẫn nhắm chặt hai mắt.
Hạ Tử Du lay lay người anh, an ủi nói, "Được rồi, cùng lắm sau này khi nào anh muốn thì em.... Em...."
Hạ Tử Du còn chưa dứt lời, Đàm Dịch Khiêm đã lật người trở lại đè lên cô lần nữa, hơi thở hỗn loạn nói, "Anh muốn em, muốn một cách thực sự!"
Lúc anh đè lên người cô, cô cũng cảm nhận được rất rõ ràng cái vật nóng bỏng ấy của anh đang chọc vào đùi mình.
Hạ Tử Du hoảng hồn thốt lên, "Hay là để em giúp anh nhé...." Vừa nói liền muốn giúp anh giải quyết giống như lần trước.
Ai ngờ lúc này Đàm Dịch Khiêm bắt lại bàn tay của Hạ Tử Du, không vui nói, "Anh không muốn dùng lại chiêu này nữa!"
"Nhưng mà bác sĩ nói bây giờ vẫn chưa thể được...."
Đàm Dịch Khiêm vùi vào gáy Hạ Tử Du, giọng đã khàn đến mức không còn nghe rõ, "Không nhất định phải chờ chờ đến ba tháng hoặc sáu tháng, bác sĩ nói là tùy theo tình huống của từng bệnh nhân mà quyết định, em bây giờ được rồi mà...."
Biết Đàm Dịch Khiêm đã rất cố gắng kiềm chế, Hạ Tử Du nhẹ nhàng nâng gương mặt Đàm Dịch Khiêm lên dụ dỗ nói, "Ông xã à, anh nhẫn nhịn thêm một tí nữa đi, em hứa với anh, chờ đến khi hết ba tháng em sẽ đền lại cho anh...."
Đàm Dịch Khiêm không cho thương lượng, "Anh không đợi được nữa." Dứt lời liền tách hai chân cô ra.
"Ông xã ——"
Đàm Dịch Khiêm không vui nói, "Hạ Tử Du, đây là nghĩa vụ làm vợ của em."
Hạ Tử Du rất là tủi thân nói, "Em đâu có nói là em không làm....Làm cái nghĩa vụ này đâu, nhưng mà anh không nghe lời bác sĩ nói sao, chỉ có ba tháng mà cũng không nhịn được, huống chi người ta còn đồng ý giúp anh làm cái kia rồi mà."
Nói đến “giúp anh”, cô lập tức liền nhớ đến đêm tân hôn ở trên du thuyền....
Có trời mới biết, đêm hôm đó cô mệt đến mức nào....
Đêm hôm đó anh như uống phải thuốc bổ ấy, cả đêm không ngừng nghỉ.
Cô giúp anh lần thứ nhất, anh ngủ chưa được mấy phút, lại tiếp tục dính lấy cô.
Sợ anh không khống chế được, cô lại giúp anh....
Cứ như vậy, ông trời con nào đấy trải qua một đêm tân hôn rất ư là thoải mái, còn cô lại đến gần sáng mới ngủ được....
Cái đêm tân hôn đó đúng là chẳng có gì đáng để kỉ niệm, nhưng mà sáng sớm ngày hôm sau, anh bạn Đàm nào đấy giống như muốn bồi thường lại cho cô nên đã làm một chuyện khiến cô vô cùng cảm động....
Cô vẫn nhớ rõ lúc đó trời vừa mới tờ mờ sáng, anh bạn Đàm ấy đã ôm cô ngồi yên lặng ở phía trước chiếc du thuyền.
Cô mơ mơ màng màng tựa vào ngực anh, cũng không rõ lắm anh đang muốn làm cái gì.
Ngay sau đó, cô đã nhìn thấy mặt biển lấp lánh ánh sáng của những cơn sóng nhỏ trong vắt dập dềnh....
Cô bị những tia sáng đó làm cho kinh ngạc đến ngây ra, hoàn toàn tỉnh táo thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Thì ra mục đích anh ôm cô đến đây là để ngắm nhìn giây phút mặt trời mọc lên từ mặt biển....
Cô kinh ngạc đến sững sờ, lần đầu tiên cảm thấy mặt trời cách mình gần đến như vậy, tròn như thế, to như thế, nó tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng ấm áp mềm mại lại hiền hòa....
Nó giống như một thiếu nữ đang dần dần để lộ gương mặt đỏ hồng, thẹn thùng xinh đẹp, không có cách nào để hình dung được.
Cô còn nhớ rõ lúc đó anh đã nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô, nhưng lại không nói câu nào cả.
Cô lập tức cảm động đến không biết phải làm gì, nước mắt cứ thế thi nhau xoành xoạch rơi xuống....
Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ nhớ tất cả những gì mà cô đã nói....
Cô nhớ mình đã từng nói với anh, hình ảnh trời chiều khi hoàng hôn buông xuống ở Male rất đẹp, nhưng nghe nói là hình ảnh mặt trời mọc lên từ mặt biển ở Male còn đẹp hơn gấp mấy lần....
Câu nói đó cô không nhớ mình đã nói với anh khi nào, nhưng cô có thể khẳng định thời điểm mình nói câu đó cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi....
Nhưng cũng chính nhờ cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp đó đã khiến cho cô vĩnh viễn khắc ghi điều tốt đẹp mà anh từng mang đến cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.