Sáng sớm tình cờ gặp Hạ Tử Du ở phòng ăn, bà Hạ không khỏi kinh ngạc, "Ủa,
Tử Du, tối hôm qua con không ở bên tổng giám đốc Đàm sao?"
Hạ Tử Du ngồi bên bàn ăn, uống sữa tươi, dáng vẻ thoải mái, nói: "Mẹ, người yêu đâu có ở bên nhau suốt cả ngày."
Bà Hạ cười hì hì đi đến bên người Hạ Tử Du, dò hỏi, "Vậy.... Lâu lắm rồi
chưa gặp tổng giám đốc Đàm như vậy, tổng giám đốc Đàm có nói gì với con
không? Hoặc là.... Cậu ấy có bất ngờ thú vị gì cho con không?"
Bất ngờ thú vị?
Trong đầu Hạ Tử Du đột nhiên thoáng hiện hình ảnh Đàm Dịch Khiêm suýt nữa đưa cô vào chỗ chết ngày hôm qua....
Thật sự "bất ngờ" nhưng không thú vị.
Hạ Tử Du không thể hiện cảm xúc trong lòng ra mặt, cô nói nhẹ nhàng, "Mẹ,
gần đây mẹ xem phim thần tượng tuổi trẻ nhiều quá rồi, cả ngày suy nghĩ
mơ mộng...."
"A...." Bà Hạ nghiêm mặt đến bên cạnh Hạ Tử Du, hỏi nghiêm túc, "Cậu ấy thật sự không cho con tin vui gì sao?"
Hạ Tử Du khẽ nhíu lông mày, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Sắp xếp cẩn thận vậy mà lại không đạt được kết quả như mong muốn, bà Hạ
không khỏi nghi ngờ, "Mẹ đã nói với tổng giám đốc Đàm con có thai, sao
cậu ta lại không có biểu hiện gì chứ?"
Hạ Tử Du giật mình.
Bà Hạ nói tiếp, "Mẹ muốn để tổng giám đốc Đàm cho con một tin vui, nên tiết lộ chuyện con mang thai cho trợ lý của cậu ấy...."
Gương mặt Hạ Tử Du trở nên ảm đạm trong nháy mắt, chìm vào suy nghĩ. Thảo nào anh lại biết chuyện cô "Mang thai"....
Bà Hạ thấy Hạ Tử Du đột nhiên thất thần, không khỏi hỏi, "Tử Du, con làm sao vậy?"
Chỉ sợ bị mẹ nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của cô, cô vội lấy cớ, "Mẹ, con và
Dịch Khiêm đều hy vọng sau khi kết hôn mới có con.... Thế nên bây giờ
con không thể nào mang thai được."
Bà Hạ kinh ngạc, "Vậy...."
Hạ Tử Du cười ôm vai bà Hạ, "Vậy có nghĩa là mẹ muốn ôm cháu ngoại còn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa...."
-----
Hạ Tử Du không hề sao lãng công việc vì chuyện riêng của cô và Đàm Dịch
Khiêm, cho nên, sau khi dùng bữa sáng cô liền đi đến "Đàm thị."
Lúc cô đến Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa tới, cô hết sức chuyên chú vào công
việc, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện giữa cô và Đàm Dịch Khiêm nữa.
Hiện giờ đối với cô mà nói, tình cảm không phải là điều quan trọng nhất, công việc sau này mới là điều cô phải quan tâm....
Làm việc suốt một buổi sáng, gần tới giờ tan tầm, Hạ Tử Du mới cho phép bản thân thả lỏng, dựa vào cái ghế nghỉ ngơi một chút, nhưng chỉ vừa nhắm
mắt mấy giây, trong đầu cô lại là bóng dáng của Đàm Dịch Khiêm, xua đuổi mãi không đi.
Cô từ từ mở mắt ra, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn về phía phòng làm việc trống rỗng của tổng giám đốc.
Hình như cả ngày hôm nay anh không đi làm....
Chị Dư không biết đi tới trước mặt cô từ lúc nào, lễ phép gọi cô, "Thư ký Hạ."
Hạ Tử Du hoảng hốt thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn chị Dư, "Chị Dư."
Chị Dư âm thầm nhìn theo ánh mắt vừa nãy của Hạ Tử Du, khẽ nói, "Cô đang nghĩ tới tổng giám đốc Đàm sao?"
Hạ Tử Du vội lắc đầu, "Không có...."
Chị Dư khẽ gật đầu nói, "Cô nghĩ tới tổng giám đốc Đàm cũng không có gì
đáng trách, dù sao cô đã ở bên tổng giám đốc Đàm trong quãng thời gian
dài như vậy rồi.... Nhưng, tôi phải nhắc nhở cô, bạn gái của tổng giám
đốc Đàm đã trở về, dạo này có lẽ tổng giám đốc Đàm phải dành nhiều thời
gian ở bên bạn gái...."