Đường Hân lẩm bẩm “Người ta chẳng phải cố gắng dành thêm thời gian cho anh đây thôi”
Một tay Đàm Dịch Khiêm kéo Đường Hân vào ngực, đôi môi lạnh lẽo áp sát cánh môi đỏ hồng đang cong lên của cô, con mắt đen mê ly nhìn cô đầy sâu xa
“Định thế nào?”
Hơi thở nam tính nóng rực phả lên mặt cô, cô hiểu rõ lời nói đầy hàm ý của anh, vội vàng đưa tay khước từ đẩy anh “Ghét ghê.”
Đàm Dịch Khiêm thấy cô đã rời khỏi ngực mình, nâng ly rượu lên, bình thản nhấp một ngụm.
Đường Hân nhìn biểu tình khôi phục bình tĩnh của Đàm Dịch Khiêm, nhỏ giọng hỏi “A, anh không giận chứ?”
Đàm Dịch Khiêm không nói gì.
Đường Hân thu hồi vòng tay ôm cổ anh, thì thầm “Trước đây anh cũng không phản ứng như hôm nay…” Đúng vậy, hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh ‘mập
mờ’ với cô như vậy.
Thật ra hai năm trước cô cũng đã từng yêu cầu anh không phát sinh quan hệ trước hôn nhân.
Cô thật sự không ngờ Đàm Dịch Khiêm lại ‘tôn trọng’ cô như vậy. Hai năm
qua, đừng nói là cùng giường chung gối, ngay cả một cái hôn môi cũng
không, nhưng anh vãn che chở cưng chiều cô như cũ.
Cho nên, phản ứng hôm nay của anh khiến cô thấy rất lạ, thậm chí chưa kịp đáp lại.
Anh để ly rượu xuống đứng lên “Anh bảo tài xế đưa em về nhà họ Hạ, chiều anh còn có việc.”
Đường Hân vội vàng đuổi theo “Á, anh không phải giận thật chứ? Dịch Khiêm,
thật ra thì… nếu anh muốn… tối nay chúng ta… có thể…” Không ai biết, nếu hai năm trước không phải sức khỏe không cho phép, cô sẽ không dùng cái
cớ hoang đường ‘muốn dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn’, càng không lùi
hôn lễ mà cô mong chờ nhất đến hai năm sau. Hôm nay thân thể cô đã lành
lặn, cô không còn gì phải băn khoăn nữa.
Đàm Dịch Khiêm dừng bước, nói chậm rãi “Anh không giận…”
Đường Hân cúi thấp đầu, ngượng ngùng xoắn ngón tay “Vậy…”
Đàm Dịch Khiêm dịu dàng ôm vai cô “Nếu đây là chuyện em mong đợi từ đầu thì chờ đêm tân hôn đi.”
Đường Hân gật đầu bất đắc dĩ “Vậy… được rồi”
Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên má cô “Em ngoan ngoãn trở về nhà họ Hạ, anh còn có việc phải đi, mai anh sẽ đến nhà họ Hạ đón em”
Đường Hân khéo léo gật đầu “Được.”
……………………
Khách sạn Tứ Quý, tại phòng 1618
Quản lý khách sạn mở cửa phòng cho Đàm Dịch Khiêm “Tổng giám đốc Đàm, mặc dù hai năm chưa về nước nhưng chúng tôi vẫn giữ căn phòng này cho ngài,
ngài có thể yên tâm ở, chúng tôi đều quét dọn hằng ngày.”
Đàm Dịch Khiêm khẽ gật đầu “Được.”
Quản lý khách sạn xong việc rời đi.
Anh ngồi lên ghế salon trước giường, đưa mắt nhìn cảnh đêm rực rỡ của đô
thị phồn hoa. Gần như đã hai năm anh chưa nhìn ra ngoài từ cửa sổ sát
đất này, thì ra, phong cảnh vẫn vậy.
Tối nay không biết ma xui
quỷ khiến thế nào anh lại đi đến khách sạn này… Hai năm trước, anh đã
từng nói không bao giờ muốn quay lại đây nữa.
Anh nhìn tất cả những thứ quen thuộc xung quanh, hình ảnh Hạ Tử Du đột nhiên hiện lên rất nhiều…
Trên giường, cô ôm anh ngủ, dáng vẻ say sưa điềm tĩnh đáng yêu, hình như còn chảy nước miếng.
Hình ảnh chiếc giường lớn vắng vẻ đưa anh về thực tế, đang định đưa ánh mắt
đi chỗ khác, đôi mắt nhạy bén lại liếc thấy trên tủ đầu giường có một
cái túi dày cộm.
Anh đứng dậy đến bên tủ, lúc này mới phát hiện trong túi có một chồng thư sạch sẽ được xếp ngay ngắn.
Những bức thư rõ ràng đến từ trại giam, vì có dấu của bưu điện của trại giam
nữ, bên ngoài phong thư là nét chữ phụ nữ ghi ba chữ “Đàm Dịch Khiêm”
Anh lật chồng thư phát hiện tất cả đều gửi cho mình, có lẽ có vài chục bức.
Tim anh đập mạnh hơn, cầm đại một bức thư trong đó lên.
Trên tất cả các phong thư gần như đều mang theo hơi thở của cô, lúc mở bức
thư ra, anh vẫn mơ hồ cảm nhận thấy mùi thơm nhè nhẹ của cô.
“Dịch Khiêm, đây đã là bức thư thứ ba mươi hai em viết cho anh rồi, sao anh vẫn chưa đến gặp em…”
“Dịch Khiêm, hôm nay em mệt quá, nếu lúc này có anh bên cạnh thì tốt biết mấy…”
“Dịch Khiêm, mọi người đều nói hôm nay em đã đi qua Quỷ môn quan, nhưng em
không hề sợ hãi, bởi vì còn có một sinh mệnh khác phụ thuộc vào cuộc
sống của em, đây là ngày vui vẻ nhất của em kể từ ngày vào tù…”
“Dịch Khiêm, em thật sự muốn ra khỏi trại giam, bất luận anh có còn ở thành
phố Y hay không, sau khi ra ngoài, em sẽ đến tìm anh…. Nếu anh đọc được
những bức thư này, hi vọng, anh sẽ chờ em. Em biết là bây giờ có lẽ anh
đã có tình yêu mới, em không quấy rầy anh nữa, em chỉ muốn chính miệng
giải thích mọi chuyện với anh.”
…………….
Anh chỉ mở tầm sáu bảy lá thư, nhưng lá nào dường như cũng thấm đẫm vết nước mắt.
Để những bức thư này xuống, anh đứng dậy mở cửa sổ ra, vẫn thả mình vào trầm tư như trước.
……………………
Hôm sau.
Đàm Dịch Khiêm lái xe đến nhà họ Hạ.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, anh nhấn nút trả lời.
Trong điện thoại là giọng nói réo rắt của Đường Hân “Dịch Khiêm, anh đã đến chưa? Ba mẹ muốn tối nay chúng ta ăn cơm ở nhà…”
Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng nói “Anh đang trên đường, sắp đến rồi.”
“Được.”
Đàm Dịch Khiêm cúp máy, đúng lúc này anh phát hiện một cô gái gầy yếu mong manh đang đứng đằng trước.
Anh chạy xe chậm lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
Gần như chỉ liếc mắt anh nhận ra cô, Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du đứng giữa đường không nhúc nhích, bởi vì đây là con đường duy
nhất để đến khu nhà cao cấp nhà họ Hạ, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng
dừng lại.
Lẳng lặng nhìn anh trong xe, Hạ Tử Du cảm giác trái tim như bị lăng trì đau đớn.
Đàm Dịch Khiêm mở cửa xe, đi xuống.
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn dung nhan anh tuấn không cảm xúc của anh, chậm rãi sải bước đi về phía anh.