Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 15: Hôn gián tiếp




Sau khi ăn cơm xong thì Mộng Ninh cũng dọn dẹp rồi rửa bát cho sạch sẽ,giờ này cũng hơn 5 giờ chiều chắc sẽ về kịp mà. Nhưng cô lại không biết có 1 người đàn ông đang điên cuồng tìm kiếm cô..
" Mộng Ninh cũng tối rồi hay là con ở lại đây đi "
" Không được đâu mẹ, ngày mai con còn phải đi làm nữa.Lát nữa con ra đầu đường bắt xe về là được mà,mẹ cứ yên tâm "
" Ừm,vất vả cho con quá "
" Dạ không có gì đâu mẹ, việc trả hiếu là bổn phận của con mà. Chỉ có điều là đến sớm hay muộn mà thôi "
" Ừm, nhưng con làm việc thì cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy. Đừng có mà bỏ bê ăn uống,nếu cảm thấy không nổi thì nói với mẹ "
" Dạ con biết rồi "
Một lát sau,sau khi dọn dẹp xong thì Mộng Ninh cũng chào tạm biệt ba mẹ rồi đi ra đầu ngõ.Lúc này điện thoại trong túi của cô vang lên là số của Tống Dực,cô chần chừ một hồi rồi cũng ấn nút nghe..
[ Mau đi nhanh ra đầu đường đi, tôi đợi cô ]
Câu nói này là sao chứ, chẳng lẻ nào anh ấy đã lái xe đến đây sao.Mộng Ninh có chút gấp gáp rồi chạy thật nhanh,đúng là người đàn ông này đã tự mình lái xe đến đây.
Từ đằng xa cô thấy anh ngồi ở ghế lái uống nước suối,hai mắt thì nhìn qua bên đường.Giờ này cũng đã tối rồi,mọi người qua lại tấp nập cho nên cũng không chú ý đến cô cho lắm,với lại mấy chiếc xe đậu liền kề với nhau cho nên người dân ở đây cũng không quan tâm cho lắm.Chứ để người ta thấy,chắc thế nào cũng sẽ đồn đoán lung tung cho mà xem.
Mộng Ninh mở cửa ra rồi ngồi vào ghế phụ,sau đó thì thắt dây an toàn vào.Cô đã đi từ sáng đến giờ không biết có bị chửi hay không nữa, nhưng theo cô thấy thì sắc mặt của Tống Dực không được vui cho lắm,trên trán nổi hẳn 3 vệt đen rõ rệt...
" Sao..sao giờ này anh lại ở đây vậy "
" Nếu tôi không đến thì cô về bằng gì "
Tống Dực quăng chai nước ra sau ghế rồi thắt dây an toàn cho mình..
" Tôi định bắt xe về "
" Oh, buổi tối cô không sợ nguy hiểm à.."
" Không sợ "
Anh không nói nữa mà khởi động xe rồi lái trở về thành phố, Mộng Ninh thủ ngồi bên cạnh ngắm nhìn thành phố về đêm.Đã lâu rồi cô không có ra ngoài chơi,một phần là Tống Dực không cho cô đi.Mà cho dù có được đi thì cũng phải có vệ sĩ đi theo, điều này khiến cho cô rất chán nản và cảm thấy bản thân không được tự do cho nên cô đành lựa chọn ở nhà.
Lúc trước cô hay đi uống trà sữa cùng với Tố Tố,tuy buổi tối uống đồ ngọt là không tốt nhưng lại cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Cuộc đời này cái gì vui thì cô sẽ đặt vào vị trí ưu tiên.
Trên xe hai người không nói với nhau một lời nào, người thì tập trung lái xe còn người thì không dám mở miệng ra.Với lại cô thấy cũng không có chủ đề hay đề tài gì cả, không khéo vừa mở miệng ra thì lại bị mắng nữa.
Mộng Ninh ngồi dựa ra sau ghế rồi thở dài,đột nhiên cổ họng có chút khô thóc.
" Anh có nước không "
" Có,cô đợi một chút "
Tống Dực giảm tốc độ lại rồi chòm tay ra phía sau lấy chai nước lúc nãy mà anh đã uống rồi đưa cho cô.
" Đây "
" À mà lần sau anh dừng xe cho an toàn chứ tôi sợ lỡ có chuyện"
" Cô sợ chết à "
" Đương nhiên rồi, tôi còn ba mẹ già ở dưới quê. Lỡ như tôi chết rồi thì ai lo họ đây "
" Tôi sẽ lo "
" Anh đừng có giỡn nữa,sau này anh còn phải lấy vợ nữa mà "
Mộng Ninh nở một nụ cười gượng gạo rồi uống nước,lúc này cô mới nhận ra là chai nước này Tống Dực đã uống lúc nãy.Vậy chẳng lẻ là hai người đã hôn môi gián tiếp sao.
" Chai nước này lúc nãy anh đã uống rồi"
" Ừm "
" Vậy tại sao lại đưa cho tôi chứ "
" Cô ngại gì chứ, mỗi đêm điều nhìn thấy thân thể của nhau mà "
" Anh...anh có cần thẳng thắn như vậy không "
" Cái nào là cô hỏi tôi trước mà "
Cô bây giờ cũng phải bất lực vì mấy câu nói của Tống Dực,sau đó thì đặt chai nước xuống ghế rồi ép mình ngồi một bên. Trời càng lúc càng tối,đèn đường cũng đã được mở sáng lên,anh liếc qua thì thấy Mộng Ninh đang ngắm nhìn con đường ngoài kia.
Lúc nãy chọc cô đỏ mặt làm anh cũng thấy vui, chẳng hiểu sao anh lại thích chọc ghẹo cô gái này đến như vậy.Có khi nào là anh đã thích con gái nhà người ta rồi không nhỉ, nhưng mà chỉ trong 1 thời gian ngắn mà đã có người chiếm được trái tim của anh rồi sao, đúng là chuyện hiếm có khó tin mà. Đến chính anh cũng không thể tin được nữa chứ nói gì đến người khác


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.