Tô Châu làm trưởng khoa tim mạch còn Kiến Huy trưởng khoa xương khớp chỉnh hình,ở trong bệnh viện này ai cũng biết tay nghề của hai người họ, chỉ cần được hai vị bác sĩ này chữa bệnh thì luôn an tâm về sức khoẻ. Không phải trong bệnh viện mà khắp thành phố hay Trung Quốc điều biết bàn tay vàng của bọn họ …
Tô Châu tính tình hay giỡn,tính tình thẳng thắn và cũng hay đùa vui quá chớn còn Kiến Huy thì điềm tỉnh hơn …
" Tô Châu,mày định nhận nuôi Tiểu Yến thật à …"
" Ừm,tuy tao cũng hay ăn chơi,hay nói đùa cho nên mày không tin chứ gì…"
" Haiz,tùy mày thôi "
Kiến Huy khẽ thở dài rồi mở điện lên gọi cho Tống Dực,dù sao thì hôm nay không có ca trực cho nên cũng muốn đi uống vài ly.
" Mày điện ai thế" _ Tô Châu lên tiếng hỏi.
" Tống Dực "
" Ồh, cũng được"
Qua mấy hồi chuông thì cũng có người bắt máy,ở bên kia anh cũng vừa mới ăn cơm xong.
[ Alo …mày gọi có gì không]
[ Tối nay đến quán bar uống vài chai đi …]
[ Không được rồi,hôm nay phải đi gặp đối tác …]
[ Thật không đó,hay là ngồi ở khóc vì nhớ đến người ta ]…
""Người ta ""mà Kiến Huy nhắc đến chính là Hà Uyển,Mộng Ninh ngồi ở bên cạnh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người đàn ông.
[ Đừng ăn nói bậy bạ,tao đã có bạn gái rồi]
[ Ồ,quá dữ, cuối cùng thì đại thiếu gia của chúng ta cũng có tình yêu mới ]
Tô Châu nghe Kiến Huy trả lời thì cũng vô cùng tò mò, hình như bạn mình nó đã có người yêu rồi thì phải.
" Kiến Huy! Tống Dực có bạn gái mới rồi à …""
" Ừm,nó mới nói "
" Đưa điện thoại đây "
Nói xong Tô Châu liền giật lấy điện thoại rồi mở camera lên …
[ Nào,mau cho tụi tao thấy mặt đi chứ ]
[ Cô ấy ngại,để lần sau đi tao dẫn Mộng Ninh đi gặp tụi bây …’’’
[ Ồ, vậy cũng được.À mà Tống Dực mày nên đào tạo lại nhân viên của mày đi, người gì mà xấu tính,vô văn hoá dễ sợ …Mày nên tìm người có ý thức hơn là tri thức …]
[ Ý mày là sao …]
[ Thì cái cô gái tên Phan Hiền Mi đến đây khám tay,cô ta đi đụng trúng con gái tao,đã vậy còn bỏ đi không thèm xin lỗi nữa chứ ]
" Con gái " chắc là Tiểu Yến rồi,dạo gần đây anh cũng có nghe Kiến Huy nhắc đến.Tô Châu rất thương đứa bé gái này và nó sẵn sàng chi tiền để cứu một người không quen biết gì cả.
Còn Phan Hiền Mi đến bệnh viện khám tay chắc là do chuyện lúc sáng mình bẻ tay cô ta rồi,hừ mà cũng đúng thôi ai bảo cô ta đáng ghét như vậy chứ.
[ Ừm, thôi mày cứ mặc kệ cô ta đi cứ xem là vong hồn cũng được.Mà mày định nhận Tiểu Yến là con gái thật à,lỡ ba mẹ mày không chịu thì sao …]
[ Haiz, không sao đâu. Tiểu Yến là đứa trẻ ngoan cho nên ba mẹ tao sẽ thích mà,cho nên mày cứ yên tâm …]
[ Ừm,Phan Hiền Mi bị thương là tao bẻ gãy tay cô ta đó.Mày nói với Kiến Huy lần sao có khám nữa thì giúp tao bẻ thêm cánh tay còn lại …]
[ Ủa,ủa là mày làm đó hả,đúng là ông trời có mắt mà ] _ Tô Châu cười phá lên, khiển cho hai hàm răng cũng lộ ra …
[ Tô Châu! tao không tin với cái miệng khẩu nghiệp của mày mà làm bác sĩ được đấy …]
[ Tống Dực, tao làm từ cái tâm mà chứ không phải cái miệng,với lại cô ta đáng bị như vậy.À tại sao mày lại bẻ tay cô ta vậy …]
[ Cô ta ngăn cản tao yêu đương,nói xấu bạn gái tao …]
[ Ồ,đại thiếu gia bớt giận.Tao nghĩ Kiều Mộng Ninh chắc là có phép thuật cao siêu cho nên mới khiến mày động lòng …]
[ Ừm, tao rất yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu tao …]
[ Sến quá đi,tao tắt máy đây …]
_____
Tô Châu trả điện thoại cho Kiến Huy rồi cầm ly cà phê lên uống tiếp.
" Có chuyện gì mà mày cười dữ vậy …’’’
" Thì cái người mà bẻ tay cô gái xấu tính đó chính là Tống Dực đấy,cô ta tính làm trà xanh trong cuộc tình của Tống Dực và Mộng Ninh "
" Ồ thì ra là vậy,đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà "
" Thôi tao về đây …"
" Ừm "
Tô Châu đứng dậy đi về phòng của mình,giờ này cũng sắp đến giờ làm việc rồi …Anh vừa về phòng thì nhận thêm mấy bệnh án nữa, cho nên liền ngồi xuống bắt đầu công việc ngay bây giờ