Tống Gia Tuệ lúc này mới nhận ra đó là Hoàng Minh Huân, tim cô đập nhanh, anh đỡ cô lên, nhìn khắp người cô một lượt, chắc chắn rằng cô không bị thương gì lúc này mới lại hướng ánh mắt lạnh lùng căm thù về phía Tiêu Ly “Xem ra cô có vẻ thích con đường thứ hai hơn”.
Tống Gia Tuệ tò mò “Con đường thứ hai?”
Hoàng Minh Huân thở hắt ra một tiếng không nói gì.
Lúc này, hai tay hai chân Tiêu Ly đột nhiên vùng vẫy trong không trung, đem những bộ váy cưới hất tung ra tứ phía, Tống Gia Tuệ nhớ tới lúc nãy cô ta cầm kéo hướng vào mình muốn đâm, cô như theo phản xạ lùi về phía sau hai bước.
Hoàng Minh Huân ôm cô vào lòng, anh nói với cô “Anh thích để rồi tính sổ một thể!”
“Hả?”
Tiêu Ly nghe thấy thế, đột nhiên trợn tròn mắt, kích động nói “Đều tại cô, tất cả là do cô! Nếu không phải cô, tôi sao có thể bị chụp những bức ảnh bẩn thỉu hèn hạ đó? Rốt cuộc thì cô có gì hơn tôi, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế này?”
Vừa nghĩ tới cảnh bị Hoàng Minh Huân uy hiếp ép chụp những bức ảnh đó, cô ta liền như muốn đi chết, tự nghĩ bản thân mình cao quý như vậy, sao có thể xảy ra những chuyện như thế.
“Huân, anh ép cô ta chụp ảnh hở xác thịt?” sắc mặt Tống Gia Tuệ thay đổi, hỏi anh ý thăm dò.
“Ha ha ha! Không được phép nói! Tôi không hề chụp ảnh hở xác thịt, tôi không cùng với mấy tên đàn ông cặn bã đó! Tôi không hề…” Tiêu Ly hét lên, vết thương ở tay hình như càng ngày càng nghiêm trọng hơn, máu chảy không ngừng, miệng cô ta vẫn lớn tiếng “Tôi là thiên kim tiểu thư tôn quý của nhà họ Tiêu, cô ngay cả việc lau giày cho tôi cũng không xứng…”
Tống Gia Tuệ bị bộ dạng kích động này của cô ta dọa cho làm sợ hãi.
Hoàng Minh Huân nheo mày “Tốt nhất là cô ngậm miệng lại ngay cho tôi!”
Tiêu Ly khóc òa lên, lấy hai tay bịt chặt hai tai dường như không nghe thấy lời của Hoàng Minh Huân, cô ta chỉ muốn chìm vào thế giới của riêng mình.
“Tôi không biết cô khóc thật hay giả vờ, mười giây sau, nếu không đứng dậy thì đừng trách tôi không khách khí!”
Cô ta lại khóc như gào lên, càng không để ý tới lời uy hiếp của Hoàng Minh Huân.
“Cô thôi đừng khóc nữa, đứng lên đi, những bức ảnh đó sẽ không bị lộ ra đâu…” Tống Gia Tuệ nheo chặt mày lại, muốn khuyên cô ta không nói nữa.
Tiêu Ly vẫn khóc như mưa.
Tống Gia Tuệ đang muốn nói thêm gì đó, Hoàng Minh Huân liền lôi tay cô về phía mình, anh quay ra nói với vệ sĩ phía sau “Đem cô ta vứt ra đường!”
Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng bước lại gần, đang định lôi cô ta ra ngoài.
“Đợi một chút!” Tống Gia Tuệ giữ chặt lấy tay Hoàng Minh Huân “Huân, đưa cô ta đi bệnh viện kiểm tra một chút, ngực… đối với người phụ nữ mà nói thì khá là quan trọng”.
Hoàng Minh Huân hếch mày lên cao “Muốn làm người tốt với kẻ thù à?” Nếu anh không tới kịp thời, thì lúc này người phải vào viện lại chính là cô.
“Cô ta hại chết đứa con của chị em, chị em còn chưa nói gì chúng ta đã làm thế với cô ta, nhỡ chị em vẫn còn muốn gặp cô ta?”
Hoàng Minh Huân lạnh lùng cười hắt ra một tiếng, cuối cùng vẫn để vệ sĩ đưa cô ta vào viện. Kết quả nửa tiếng sau, vệ sĩ báo cáo Tiêu Ly như lên cơn điên vậy, trên đường đi không ngừng la hét khóc lóc, thậm chí còn dùng cả chiếc đèn bàn đập cả vào đầu bác sĩ.
“Không… không đến nổi chứ?” Tống Gia Tuệ ngạc nhiên há hốc mồm, cô hỏi “Kiểm tra kỹ càng chưa?”
“Người ngang ngược, có cuộc sống thuận lợi mãi quen rồi, nên gặp phải chuyện gì đó không vừa ý thường khó có thể chấp nhận được. Hôm nay nếu không phải chúng ta làm cho cô ta thành ra như thế thì ngày mai người đàn ông của chị em cũng sẽ ép cô ta phát điên như vậy thôi”.
“Người đàn ông của chị em?” Tống Gia Tuệ hồ nghi không hiểu “Thế này là thế nào?”
“Đợi em về nước rồi sẽ biết”.
Hoàng Minh Huân không nói thêm nhiều, Tống Gia Tuệ rút điện thoại ra xem, Tống Gia Linh vẫn chưa trả lời cô, nghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn nói với Tống Gia Linh về cái tin Tiêu Ly như bị phát điên lên.
Sáu chiếc váy cưới bị cắt hỏng đi rồi, dù chuyện có mong muốn xảy ra hay không thì Hoàng Minh Huân cũng phải gọi xin lỗi Carlo Belotti một tiếng cho đàng hoàng. Đây không chỉ là vấn đề tiền bạc đơn giản mà những chiếc váy này còn là đứa con tinh thần của nhà thiết kế, chưa được trình diễn mà bị phá hủy thế này thật khó có thể chấp nhận được.
Chiếc váy Tống Gia Tuệ đang mặc trên người là một trong những cái còn nguyên vẹn nhưng cái cô muốn để mặc cuối cùng kia đã bị cắt không còn gì rồi. Trong lúc người làm đang thu dọn lại căn phòng, cô luôn nghĩ nếu Tiêu Ly không tới đây có phải tốt biết bao không.
Một lúc sau, một đoàn người đem theo máy ảnh rời khỏi căn phòng, để đứng cho hợp với thân hình cao lớn của Hoàng Minh Huân, Tống Gia Tuệ phải đeo một đôi dép cao, đứng cạnh ôm lấy eo anh, chụp những bức ảnh với các tư thế khác nhau ở trong một không gian lãng mạn tại Ý. Chụp tới những bức ảnh cuối cùng, trời cũng đã gần tối.
Tống Gia Tuệ đứng ở bậc thang của giáo đường, đuôi chiếc váy trắng được trải khắp sàn, trải dài che lấp những bậc thang ở phía sau, chiếc áo vest của Hoàng Minh Huân cũng phẳng phiu không một nếp nhăn, ánh mắt anh không rời khỏi cô một giây phút nào, ánh mắt hai người nhìn nhau tình cảm.
Tách tách…
Ánh đèn và tiếng máy chụp ảnh vang lên, Tống Gia Tuệ cười đau hết cả hàm, chân cũng mỏi dã rời có chút đau ở gót.
Hoàng Minh Huân từ từ đi lại gần cô, Berardi gợi ý cho anh hãy cúi đầu, nhắm mắt lại, mơ màng như đang cảm nhận mùi hương trên mái tóc cô.
Hai người giao tiếp với nhau bằng tiếng Ý làm Tống Gia Tuệ không hiểu được họ đang nói gì. Có lẽ mệt quá không chịu được nữa rồi, trong lúc Berardi đang chỉnh ánh sáng cô không ngừng lắc lắc đầu cho tỉnh táo hơn.
“Em bị làm sao thế?” Hoàng Minh Huân cảm nhận được sự bất thường ở cô, đột nhiên mở mắt hỏi.
Tống Gia Tuệ đỏ mặt lắc đầu nói “Em… em cười đau cả hàm rồi”.
Hoàng Minh Huân khẽ nựng vào má cô, súyt nữa anh cứ tưởng trong người cô có chỗ nào không ổn. Anh dỗ dành “Em có thể không cười, nhưng em phải nhìn anh với ánh mắt say mê vào”.
Tống Gia Tuệ lấy tay vỗ vỗ vào hai má mình, sau đó chớp chớp mắt nhìn anh với ánh mắt vô cùng đắm đuối.
Tách… Lại một bức ảnh đẹp tuyệt vời được chụp.
“Em đang chơi trò đấu mắt đấy à?” sau khi chụp ảnh xong Hoàng Minh Huân thấp giọng ghé sát vào tai cô nói, Tống Gia Tuệ sắc mặt thay đổi “Đấu mắt? Em nhìn anh ngọt ngào thế còn gì”.
Thôi xong rồi, ảnh cưới mà cô dâu lại dùng ánh mắt thách đấu để nhìn chú rể?
Chắc là xấu chết mất thôi!
Hoàng Minh Huân liếc nhìn cô chê bai, Tống Gia Tuệ bĩu môi cúi mặt vân vê ngón tay, sau đó Berardi lại hướng dẫn cho hai người vài tư thế tình tứ nữa để chụp. Bức ảnh cuối cùng kết thúc, Tống Gia Tuệ sau khi đứng mãi một tư thế cả người như cứng đơ lại đứng không vững nữa liền ngã gục về một phía.
“Tuệ!”
Hoàng Minh Huân nhanh tay nhanh mắt liền đỡ ngay lấy cô ôm vào lòng, anh nheo mày lại như sắp dính chặt vào nhau, chiếc áo vest của anh nhăn nhúm lại khi cô ngã vào lòng.
Tống Gia Tuệ mấp máy môi, chỉ xuống chân với ánh mắt vô tội nói “Tại đôi giày cao quá làm em đứng không vững nên mới ngã, em không cố ý làm nhăn áo vest của anh đâu…”
Berardi cầm máy ảnh đi tới, nói với giọng hơi ái ngại “Đôi giày cũng là bên phía Carlo chuẩn bị, cô ấy mang nó tạo nên khung ảnh đẹp nhất rồi. Cô có thể giơ chân ra tôi xem được không? Nếu nghiêm trọng, để tôi đi gọi bác sĩ”.