Định Mệnh Đời Anh

Chương 189: Người lo lắng bị bỏ rơi là anh!




Suy nghĩ là vậy nhưng rốt cuộc cô vẫn không dám hỏi, không muốn vô tình chạm vào nỗi đau anh đã chôn sâu vào tận đáy lòng. Nếu có thể, chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ tự khắc nói cho cô biết, còn không, cô không nên biết và cũng không cần biết.
Hướng đến hiện tại hạnh phúc và một tương lai tốt đẹp mới là điều thật sự phải làm bây giờ.
“Đến khi về nước, anh và Phong cùng vào làm trong HJ, dưới sự chỉ dẫn của chú và sự giúp đỡ của Thư ký Nhạc. Sau khi cùng anh giải quyết khủng hoảng kinh tế được tầm bốn năm thì Phong về Thành phố A mở công ty riêng, anh dùng tiền của mình đầu tư vào. Cả Lâm nữa, cậu ấy đam mê với máy móc và siêu xe nên không đi theo con đường bác Diệp vạch sẵn, vấn đề tài chính khi đó khó khăn anh cũng giúp đỡ. Ban đầu anh không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là bạn bè thân như anh em rồi thì có gì khó khăn anh sẽ giúp, đến bây giờ bọn anh đều thành công trên con đường của mình rồi, các cậu ấy vẫn chia lợi nhuận theo từng kỳ cho anh như một cổ đông vậy, tất cả chúng đều trong này.
Hôm nay nói với em bao nhiêu đó thôi, anh sợ nói nhiều quá em lại không tiếp thu kịp”.
Câu cuối cùng như một trò đùa để giải tỏa không khí trầm lắng từ nãy đến giờ anh tự mình tạo ra.
Nhưng với cô khi nghe những gì anh chia sẻ cũng tự cảm thấy khâm phục anh, ngày qua ngày lại hiểu anh nhiều hơn một chút… hơn nữa cũng cảm thấy mình lấy anh có phải trèo quá cao rồi không? Hoàng Minh Huân cái gì cũng tốt như vậy, cô cứ chìm đắm trong hạnh phúc như vậy sợ một ngày nào đó sẽ té từ trên cao xuống mà chẳng hay.
“Này! Em đừng suy nghĩ lung tung nữa đấy nhé, dù thế nào tài sản của anh cũng thuộc về em cả rồi nên bây giờ người lo lắng bị bỏ rơi là anh mới đúng”.
Câu nói của anh làm cô đang lo lắng phải bật cười, nói như thể cô là phú bà bao nuôi anh không bằng đấy! Nhưng cô vẫn tỏ vẻ kiêu căng, nói “Anh vẫn còn HJ mà, bao nhiêu đây cũng không khiến anh nghèo đi được”.
Hoàng Minh Huân nhún vai, nói thật nhưng thái độ có vẻ như đang đùa “Nói đơn giản cho em hiểu, anh chỉ là người làm công được ủy quyền chịu trách nhiệm điều hành và pháp lý ở HJ thôi chứ nó không phải của anh. Tuy chồng em có đẹp trai xuất chúng thế nào thì cũng xem như một nhân viên văn phòng bình thường, chức vụ có cao hơn một tí, lương cũng cao hơn một tí, thưởng cũng cao hơn một tí”.
Thấy cô gật gù, ồ ồ vài tiếng, anh lại nói thêm một câu “Tập đoàn có làm ăn phi pháp thì người đi tù là anh”, vẫn với thái độ như cũ.
“Này anh nói chuyện gì xui rủi thế? Anh mà như thế thật là em cưới người khác đấy!”
“Em dám?”
“Sao em không dám? Nếu muốn em không nghĩ như vậy thì anh gạt bỏ mấy câu nói chẳng hay ho đó đi”.
Hoàng Minh Huân nhẹ nhàng vuốt tóc cô và hôn lên đó, “Dù em có ngốc thế nào thì cũng là vợ anh, con anh dù thế nào cũng chỉ em sinh ra. Hứa với anh, cả đời này chỉ sinh con cho một mình anh, đừng có ý nghĩ muốn kết hôn với người khác nữa”.
“Được! Em hứa với anh”.
Lúc này Hoàng Minh Huân đổi chủ đề, cười cười hướng mắt về ảnh cưới mới toanh “Không xem kỹ cũng không nhìn ra là em đang nhìn anh không đắm đuối bằng anh nhìn em nhé!”
Tống Gia Tuệ đỏ mặt, quay ra đấm nhẹ tay vào ngực anh “Đáng ghét, lại còn nói”.
“Không nói nữa, hành động thôi!”
Hai bàn tay Hoàng Minh Huân đang thuận thế mà quàng qua eo cô rồi chạy dọc từ trên xuống dưới, môi anh đặt lên cổ cô – chạy xuống dưới rồi lại từ từ lên phía trên, hơi thở thì mỗi lúc nghe lại rõ ràng hơn.
Tống Gia Tuệ cảm thấy hơi buồn, cơ thể cô oằn lại hơi rung lên?
“Em muốn hay không muốn?” Anh cố ý nói trêu cô.
“Em… em… không muốn!”
Tống Gia Tuệ đứng lên, muốn gạt đi bầu không khí ái muội này nhưng do sự khống chế của Hoàng Minh Huân mà không thành, người cô gần như dựa cả vào anh. Hoàng Minh Huân vẫn hành động từ từ không hấp tấp vội vàng, anh cũng không quên cầm tay cô đặt lên cơ thể mình.
“Có thật không muốn không?”
Tống Gia Tuệ không kịp lắc đầu, liền nhìn thấy ánh mắt Hoàng Minh Huân khác thường hơn, đồng tử mở to như muốn nuốt chửng cô, cô vội vàng đưa hay tay che trước ngực, tạo khoảng cách giữa hai người.
Hoàng Minh Huân bá đạo, lỗ mãng kéo hai tay cô ra rồi ôm cô bế lên.
Đá cửa phòng ngủ ra, anh nhanh chóng đặt cô lên giường.
“Bây giờ nói không muốn, lát nữa em đừng có nói là không muốn dừng lại”.
Tống Gia Tuệ “…” oan ức quá! Nhưng không thể kêu thành tiếng!
[…]
Cuối cùng sau một thời gian hoạt động tích cực, Công ty GT đã hoàn thành được một hợp đồng tương đối lớn với một Công ty đang phát triển. Cả công ty dành thời gian ăn chiều để làm một bữa tiệc liên hoan nho nhỏ, sau đó tăng ca bù thời gian đã vi phạm vào.
Tống Gia Tuệ cũng tăng ca thêm hai tiếng so với ngày bình thường, nhưng vừa rời Công ty cô lại nhớ ra cô còn một vài bản thảo nhưng để ở phòng ký túc xá, cũng lâu rồi cô quên mất phải về đó lấy. Đến khi vừa vào phòng đã nhìn thấy Liễu Giai Kỳ đang ngồi một góc trên giường nghịch điện thoại chăm chú đến mức hình như không phát hiện ra sự hiện diện của cô.
“Kỳ Kỳ, làm gì mà chăm chú vậy?”
Liễu Giai Kỳ nhìn thấy Tống Gia Tuệ về liền vội vàng đứng lên, chạy ôm cô thút thít “Hu hu… Tuệ, mình sắp thất tình rồi. Nhanh đem lòng cậu đây để mình ngả vào một lát”.
“Thất tình?”
“Hừ, không phải, thất tình gì chứ? Hai người bọn mình cùng lắm cũng mới có một đêm ngọt ngào, cũng chưa tới mức nói là yêu đương đâu nhỉ?”
Tống Gia Tuệ ngạc nhiên kéo tay Liễu Giai Kỳ trở lại giường ngồi xuống, nghiêm túc hỏi chuyện “Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì rồi?”
“Anh rể không cần mình nữa” Liễu Giai Kỳ mếu máo “Mình gọi điện cho anh ấy kết quả một người phụ nữ bắt máy! Mình còn nghe thấy anh ấy đang tắm…”
“Thế cũng chưa chắc? Chẳng phải cậu bảo anh rể cậu mở công ty riêng à? Ngộ nhỡ là thư ký của anh ấy thì sao?”
Cái này sao lại giống “kịch bản” giữa Vương Tuyết Nhi và vợ chồng cô thế?
“Không phải, cậu không biết! Anh ấy có hai chiếc điện thoại, một cái chỉ dùng cho công việc, một cái chỉ dùng cho những quan hệ cá nhân. Điện thoại cá nhân từ trước tới nay anh ấy chưa bao giờ đưa cho người khác! Còn nữa, cuộc điện thoại mình vừa tắt xong thì mẹ anh ấy liền gọi cho mình nói rằng tốt nhất mình đừng bao giờ gặp anh ấy nữa… hu hu…”
“Không phải nghiêm trọng thế chứ?”
“Phải thế đấy!” Liễu Giai Kỳ đột nhiên hùng hổ như sắp xông vào trận chiến “Mình lùi một bước là để tiến hai bước. Không ngờ anh rể lại không nể mũi như thế, không biết điều! Nằm mơ đi! Muốn mình nhận thua dễ dàng thế này á? Còn lâu nhé!”
Tống Gia Tuệ xoa đầu cô bạn an ủi.
Vừa mới một giây trước cô ấy còn đòi sống đòi chết một giây sau đã giống như một nữ chiến sĩ, chuyển biến quá là nhanh.
“Thế cậu muốn thế nào?”
Ánh mắt Liễu Giai Kỳ sáng lên sự tinh ranh “Đợi mình sinh con cho anh ấy, xem đến lúc đó mẹ anh ấy chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn thôi, còn muốn mình không gặp anh ấy nữa à? Mình mới là người khiến bà ấy cả đời này không gặp được con trai mình nữa ấy!”
Tống Gia Tuệ thật sự cạn lời, bạn mình cứ thay đổi thái độ liên tục thế thì ai mà theo nổi
Liễu Giai Kỳ rất có quyết tâm hành động, có ý định là liền chuẩn bị thực hiện ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.