Định Mệnh Đời Anh

Chương 197: Là con của con




Trước mắt cô là một màu tối đen như mực, cô ngã gục xuống đất.
“Lục Nhã Vy!”
Vào giây phút cô ngã lăn ra đó, từ phía không xa vang lên giọng nói của một người đàn ông quen thuộc, Vũ Nam Phong đã tới từ sớm nhưng muốn nhìn xem cô sẽ chịu đựng tới mức độ nào, chỉ là…
Anh đã đánh giá thấp cô rồi!
Trong sự sợ hãi Lục Nhã Vy nhìn thấy lờ mờ khuôn mặt của Vũ Nam Phong, cô cố muốn đẩy anh ta ra nhưng hai tay như bị hút hết sức lực, đôi môi cô mấp máy không thể nói được ra thành tiếng.
Vũ Nam Phong bế Lục Nhã Vy lên nhanh chóng đưa cô ra chạy ra ngoài.
Vũ Thành Nam từ trong phòng đi ra, giọng đanh thép “Đứng lại! mày muốn đưa nó đi đâu? Cái loại con gái này cứ phải cho quỳ như thế - chịu hình phạt thích đáng thì mới biết thế nào là trời cao đất dày!”
Bước chân Vũ Nam Phong đột nhiên dừng lại.
“Là của con!”
“Cái… cái gì?” Vũ Thành Nam đột nhiên trợn trừng mắt lên, như không tin vào tai mình nói “Mày… mày nói lại lần nữa xem nào? Cái gì là… là của mày?”
“Thì chính là điều bố nghĩ!” ánh mắt Vũ Nam Phong sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Lục Nhã Vy “Đó là con con, là cháu nội của bố”, anh cố tình nhấn mạnh chữ “nội” để ông ta nghe rõ ràng.
“Không thể nào! Quan hệ giữa hai đứa luôn rất lạnh nhạt! Sao lại có thể là con của mày được?”
Anh trai và em gái…
Đầu Vũ Thành Nam như sắp nổ tung ra, như thế này thì làm thế nào ông ta có thể chấp nhận được!
“Tôi chỉ có duy nhất đứa em gái là Ngôn Ngôn, còn Lục Nhã Vy… tôi chưa từng xem là em gái”.
Bạch Tố Mẫn cũng không ngừng lắc đầu “Nam Phong, con không được nói linh tinh, đứa trẻ của Lục Nhã Vy… không phải là của con, nhất định không phải là…”
Vũ Nam Phong nhìn chằm chằm Bạch Tố Mẫn, mở miệng lạnh lùng “Đây đều là nhờ bà cả đấy!”
“Chuyện giữa hai đứa thì có liên quan gì tới ta?” Bạch Tố Mẫn vội vàng lắc đầu thanh minh cho bản thân.
Nếu không phải vì bà muốn bước chân vào gia đình này, muốn thay thế vị trí của mẹ tôi thì tôi đâu để con gái bà gánh hết mọi đau khổ.
Vũ Nam Phong chỉ cười mà không nói gì.
“Đồ khốn nạn, mau bỏ nó xuống cho tao, mày lập tức tìm ai đó kết hôn đi, sau này không được gặp lại đứa con gái này nữa. Ngày mai tao cũng sẽ tìm cho Lục Nhã Vy một vị hôn phu, đứa trẻ cũng sẽ nói rằng đó là kết quả của sự bồng bột thời còn trẻ”.
Vũ Nam Phong quay người bước đi, chậm rãi nhưng chắc chắn, anh đi như thể không còn nghe thấy gì nữa.
“Đứng lại!” Vũ Thành Nam với sắc mặt đanh lại, lờ mờ cảm thấy bản thân mình không kiểm soát được đứa con trai nữa rồi, nhưng vẫn không chịu buông tha mà đuổi theo “Nam Phong, đừng bị một đứa con gái lấy mất tất cả!”
“Tránh ra!”
Vũ Thành Nam đứng chặn trước mặt anh và nói “Vũ Nam Phong, đừng quên mày mang họ gì!”
Như chọc đúng chỗ đau, Vũ Nam Phong nói một câu như cắt vào tim ông ta “Nếu có thể, con chỉ hi vọng chưa từng mang họ Vũ!”
Anh nói xong câu đó liền bước thẳng vượt qua người Vũ Thành Nam, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa đi được vài bước thì liền nghe thấy tiếng kêu của Bạch Tố Mẫn “Anh Nam, anh Nam! Mau gọi xe cấp cứu, mau lên, Vũ lão gia ngất xỉu rồi…”
Bước chân Vũ Nam Phong có chậm lại nhưng không hề ngừng bước.
Sau khi lên xe, anh vừa lái vừa gọi cho thuộc hạ thân cận nhất đến bệnh viện theo dõi tình hình của Vũ Thành Nam như thế nào.
[…]
Điện thoại của Lục Nhã Vy đã tắt máy, không có bất kỳ tin tức gì của cô bạn.
Tống Gia Tuệ với tình trạng sức khỏe cũng không được tốt lắm, chẳng biết làm gì mà chỉ biết ngồi một chỗ lo lắng. Cô còn nhờ Hoàng Minh Huân cho người đi tìm hiểu tin tức của Lục Nhã Vy vừa ngồi đó cầu cho Lục Nhã Vy không gặp phải chuyện gì.
Buổi tối, cuối cùng Liễu Giai Kỳ cũng tới và mang theo tin tức về Lục Nhã Vy.
“Người trong nhà Lục Nhã Vy đúng là không phải cái đồ tốt đẹp gì!” Liễu Giai Kỳ tức giận nghiến răng nói “Bạn mình nói nhìn thấy Vy Vy ở bệnh viện tư nhân ở phía đường đi đến Thành phố A, mình chạy tới thăm thì lại bị người nhà cậu ấy chặn lại không cho vào, lại còn nói Lục Nhã Vy sống chết thế nào không cần mình quan tâm…”
“Cậu ấy ở bệnh viện? Có nghiêm trọng không?”
Tống Gia Tuệ lo lắng hỏi.
“Cậu đừng kích động, nghe y tá nói thì là do quỳ lâu quá lại thiếu nước, không có gì là quá nghiêm trọng cả, nếu không thì mình đã không đi thế này rồi”.
“Vậy thì tốt…” nghe nói vậy Tống Gia Tuệ thở phào nhẹ nhõm, lại băng khoăn hỏi “Chuyện đứa bé, rốt cuộc có phải là thật không?”
“Mình cũng không rõ lắm” Liễu Giai Kỳ thở dài “Vy Vy lớn hơn chúng ta 1 tuổi, ba năm trước cũng mới mười tám thôi, rốt cuộc là ai mà cậu ấy lại như kẻ mất trí thế… nếu để mình biết mình nhất định sẽ không tha cho hắn”.
Lục Nhã Vy từng nói trước kia sống ở Thành phố A nhưng cảm thấy môi trường không hợp nên chấp nhận bỏ một năm Đại học, đến Thành phố H mới gặp được bọn cô.
Ý nghĩ đầu tiên của Tống Gia Tuệ về người đàn ông đó chính là Vũ Nam Phong.
Nhưng nghĩ tới việc Vũ Nam Phong và Lục Nhã Vy mới đầu cũng chỉ là những người xa lạ, sau đó thì lại là quan hệ anh em, mà lại có phần lạnh nhạt, cho nên cũng không chắc là anh ta cho lắm.
Hai người hẹn nhau ngày hôm sau đi thăm Lục Nhã Vy, lời vừa nói dứt thì Hoàng Minh Huân đi vào.
Trên tay còn đang cầm lồng đồ ăn.
“Sao cô lại tới đây rồi?”
Hoàng Minh Huân nheo mày hỏi, dường như thấy Liễu Giai Kỳ “chiếm dụng” vợ anh hơi nhiều.
Liễu Giai Kỳ cười chế nhạo, hai tay ôm lấy Tống Gia Tuệ “Bệnh viện có phải nhà anh mở đâu, dựa vào cái gì mà tôi không được tới?”
Hoàng Minh Huân không trả lời cô ấy, chỉ ra hiệu cho vệ sĩ bên ngoài mang Liễu Giai Kỳ đi.
Tống Gia Tuệ lúng túng nói “Huân, đợi một lát, Giai Kỳ cũng vừa mới tới mà, Vy Vy gặp chuyện nên bọn em mới gặp nhau bàn một chút”.
“Việc của Lục Nhã Vy anh cũng biết, hỏi anh là được rồi!” nói xong hất cằm về phía Liễu Giai Kỳ, giọng nói chẳng mấy dễ nghe “Cô có thể đến lúc tôi không có ở đây, còn ngay bây giờ muốn tôi bảo vệ sĩ hay cô tự đi?”
“Huân…”
Tống Gia Tuệ đang định nói, Liễu Giai Kỳ đã nói trước “Mình về trước nhé, có tin tức của Vy Vy nhớ nhắn cho mình một tiếng”, sau đó rời đi kèm theo ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm dành cho Hoàng Minh Huân.
Khi không gian chỉ còn hai người, Hoàng Minh Huân mới mở lồng đồ ăn ra, mùi thơm của thức ăn bay vào mũi Tống Gia Tuệ. Anh đổ đồ ăn đêm ra bát đưa cho cô.
“Thử xem mùi vị thế nào!”
Tống Gia Tuệ há miệng nhận lấy đồ ăn từ Hoàng Minh Huân, nuốt xong liền khẩn trương hỏi “Khi nãy anh nói biết chuyện của Vy Vy, là như thế nào vậy?”
Hoàng Minh Huân nhún vai, tiếp tục đút đồ ăn cho cô, nói “Những gì trên báo viết là thật, đứa con khi đó là của Vũ Nam Phong. Bây giờ hai người họ đang ở bệnh viện tư nhân An Xuân”.
Để giảm sự chú ý của Tống Gia Tuệ về chuyện chẳng mấy vui vẻ này, anh nhìn chằm chằm vào bụng cô nói “Bác sĩ nói, ba tháng đầu tiên và ba tháng sau cùng không được động vào em”.
Tống Gia Tuệ đỏ mặt, nhanh chóng kéo chăn lên “Anh đừng có vớ vẩn, phải giữ an toàn cho em bé đấy!”
“Anh biết rồi! Đứa nhỏ này anh đã mong nó từ rất lâu” Hoàng Minh Huân kéo cà vạt trên cổ rộng ra, cảm thấy một khi em bé chào đời thì cuộc sống với thế giới chỉ có hai người sẽ không còn nữa, dù mong chờ nhưng anh vẫn có chút thất vọng nói “Ba tháng đầu và ba tháng sau anh sẽ cố mà nhịn vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.