Định Mệnh Đời Anh

Chương 200: Bị ép rời xa




Sau khi sự việc phá thai của Lục Nhã Vy bị bại lộ, nhà họ Vũ dùng trăm phương ngàn kế để kìm tốc độ lan truyền của sự việc lại, những tạp chí được bán ra nhanh chóng bị thu hồi, những bức ảnh có liên quan cũng bị xóa hết đi.
Chẳng bao lâu, sóng gió đã qua đi và Thành phố H lại yên bình.
Chứng kiến hai người bạn thân lần lượt xảy ra chuyện, Tống Gia Tuệ chỉ có thể an ủi chứ không giúp đỡ được gì, càng không hiểu chút nào về tình hình nhà họ Vũ bây giờ. Nhưng với Liễu Giai Kỳ, có lẽ rời xa Thẩm Chấn Vũ không phải là một lựa chọn tồi, có thể ban đầu sẽ hụt hẫng, mất mát nhưng nếu tiếp tục thì tổn thương sẽ ngày một nhiều.
[…]
Khi còn nằm bệnh viện, Tống phu nhân cũng thường xuyên nấu đồ bổ mang đến cho Tống Gia Tuệ dưỡng thai, còn dặn dò đủ thứ… những gì nên làm, những điều ông bà dặn kiêng cử khi có thai. Những điều đó đủ thấy được đứa nhỏ đầu tiên của hai nhà Hoàng, Tống sau này sẽ được cưng chiều lắm đây.
Mặc khác, Tống Gia Linh lại chẳng thấy mặt đâu, chỉ có vài cuộc điện thoại hỏi thăm đơn giản. Tống Gia Linh nói rất bận, sau này có cơ hội sẽ bù đắp lại cho cô, Tống Gia Tuệ chỉ nói không sao, không quên dặn dò cô ấy phải nhớ giữ gìn sức khỏe.
Ngày xuất viện, theo ý Tống Gia Tuệ, Hoàng Minh Huân đưa cô về nhà họ Tống trước ở đến ngày đón Hoàng lão gia từ Châu Âu về nước. Đúng như dự tính, ông ấy không giấu được tâm trạng phấn khởi khi trong bụng cô đã tồn tại đứa trẻ cả nhà mong chờ từ rất lâu. Tất nhiên quà cho con cháu là chẳng thể thiếu, cả bên thông gia cũng có, người chịu trách nhiệm chuyển đến nhà họ Tống là cô và Hoàng Minh Huân.
Nghe mấy người làm trong nhà nói như thế tuy nhiên Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân chỉ nghĩ sau chuyến đi nghỉ dưỡng có lẽ Hoàng lão gia đã quen được một vài người bạn hợp cạ nên thường có những buổi gặp mặt như vậy. Chuyện riêng tư của chú hai vợ chồng cũng không xen vào làm gì.
Mặc khác Hoàng Minh Huân chỉ đồng ý cho cô tiếp tục đi học hoặc đi làm đến tháng thứ sáu của thai kỳ, sau đó phải dưỡng thai ba tháng ở nhà để chắc chắn không xảy ra chuyện nào bất trắc. Tuy nhiên, để cô không phải vất vả quá mức thì cô chỉ được chọn một trong hai, nếu muốn đến công ty làm việc thì anh sẽ giúp cô làm thủ tục bảo lưu ở trường Đại học H một năm tới, còn nếu muốn đi học thì sẽ không được tới công ty thường xuyên nữa.
Cuối cùng dù có tình nguyện hay không thì Tống Gia Tuệ đã chọn phương án là tiếp tục đi học một kì, bảo lưu kỳ còn lại của năm học, sau đó cũng là hè, cô có thêm thời gian để chăm con nữa.
Có điều từ sau khi đi Châu u về chuyến này Hoàng lão gia có chút lạ, thói quen hằng ngày ba tiếng trong phòng trà đã giảm hẳn, có hôm chỉ còn ba mươi phút, thay vào đó ông lại hay ở một mình trong phòng sách hơn. Còn nữa, Hoàng lão gia cũng hay ra ngoài đến hai ba ngày mới về - điều mà hiếm thấy trước đây. Tuy nhiên, Tống Gia Tuệ và Hoàng Minh Huân chỉ nghĩ sau chuyến đi nghỉ dưỡng có lẽ Hoàng lão gia đã quen được một vài người bạn hợp cạ nên thường có những buổi gặp mặt như vậy.
[…]
Suốt một tháng sau khi Lục Nhã Vy ra viện, tâm trạng luôn trong tình trạng không tốt lắm.
Vũ Nam Phong cũng không cố tình chọc tức hay làm cô kích động như trước nữa, phần lớn là chiều theo ý cô, có lúc còn đưa cô ra ngoài đi bộ. Mấy hôm nay cũng vậy, sau bữa ăn, anh đưa cô tới công viên gần đó.
“Vũ Nam Phong, chúng ta cứ thế này có ý nghĩa gì không?” ngồi trên chiếc ghế đá trong công viên, Lục Nhã Vy nói vẻ bình thản “Hình như chú Nam đã định sẵn cho anh một đám rồi thì phải”.
“Anh sẽ không đi đâu cả!” Vũ Nam Phong quay ra nhìn cô, nói nhẹ nhàng hiếm thấy “Anh muốn lấy em!”
“Lấy tôi như vậy thì sẽ phải tách mẹ tôi và chú Nam ra, như vậy thì tôi sẽ thấy giày vỏ cả đời!” Lục Nhã Vy hướng ánh mắt về phía những đứa trẻ đang chơi đùa ở cách đó không xa, cô tự cười bản thân mình “Đáng tiếc, anh có giết chết tôi thì tôi cũng sẽ không đồng ý gả cho anh!”
Ánh mắt Vũ Nam Phong trong giây lát có sự hoang mang nhưng rất anh sau đó đã được che giấu đi bằng một ánh nhìn không bình thường.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm Lục Nhã Vy lên.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
“Trong lòng em bây giờ điều nên cầu mong nhất không phải là anh không kết hôn, bởi vì kể cả anh có kết hôn rồi thì cũng sẽ không buông tha cho em đâu. Tới lúc đó em sẽ lại thành kẻ thứ ba trong mắt người đời, còn bây giờ… ít nhất còn dám nói với thiên hạ rằng chúng ta là tình nhân”.
Lục Nhã Vy cười hắt vào mặt anh ta khinh bỉ “Vũ Nam Phong, anh đúng là kẻ đểu cáng!”
“Lễ nghĩa hay sự trong sạch cũng có còn đâu, đểu hay không đểu thì khác gì nhau chứ?”
“Khốn nạn!”
Lục Nhã Vy mắng nhiếc hay chửi rủa vẫn đều không tác dụng, cuối cùng cô đã nhắc tới mẹ anh ta với một lời mắng mang tính đả kích hiếm thấy, Vũ Nam Phong chán nản chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay người bỏ đi.
Có được sự yên tĩnh một mình, cô thẫn thờ đi bộ lang thang trong công viên. Vừa rẽ sang một con đường nhỏ khác, đột nhiên bóng dáng ai đó bước ra từ phía bên cạnh đường, Lục Nhã Vy giật mình sợ hãi, khi nhìn rõ người trước mặt thì đó chính là Bạch Tố Mẫn.
“Mẹ!?”
“Vy Vy!” Bạch Tố Mẫn tiến lên phía trước, nhìn Lục Nhã Vy thăm dò sau đó mới nói “Lúc trước con đã quỳ lâu như thế, sức khỏe giờ thấy thế nào? Mẹ xin lỗi, là mẹ quá yếu đuối và bất lực nên đã để con chịu khổ!”
Lục Nhã Vy lắc đầu “Con không sao, sao tự nhiên mẹ lại tới đây?”
“Mẹ lo cho con” Bạch Tố Mẫn với bộ dạng quan tâm và nhẹ nhàng, kéo tay Lục Nhã Vy ngồi xuống bậc đá gần đó, thăm dò “Sao khi xưa con không nói đó là đứa con của Nam Phong?”
“Chuyện là quá khứ rồi, con không muốn nhắc lại nữa”.
Bạch Tố Mẫn thở dài “Con vẫn bướng bỉnh như thế, khi đó mẹ cứ nghĩ rằng con ở ngoài làm chuyện linh tinh. Lúc đó con mới có mười tám tuổi, chưa chồng mà có con – tin tức này nếu bị truyền ra ngoài thì danh tiếng của nhà họ Lục bao lâu nay sẽ đều mất hết…”
Lục Nhã Vy không muốn nhắc thêm tới chuyện này một tí nào nữa, cô bèn nói “Mẹ, mẹ tới tìm con không phải chỉ để hỏi chuyện này chứ?”
“Rốt cuộc con có tình cảm với Nam Phong hay không?” Bạch Tố Mẫn hỏi thẳng.
“Không có!” Lục Nhã Vy nói luôn không cần suy nghĩ hay có chút do dự nào.
Bạch Tố Mẫn thở phào một tiếng “Như thế thì tốt, như thế thì tốt rồi… con cũng biết đấy, chú Nam vừa mới sắp đặt cho nó một đám. Nếu mà con lại đến gây chuyện thì sự việc truyền ra ngoài cũng không hay ho gì. Nếu các con đã không có tình cảm với nhau vậy thì tách nhau ra đừng có suốt ngày dính lấy nhau nữa”.
“Mẹ tưởng mọi chuyện là con có thể kiểm soát được à?”
“Ý con là gì?”
“Vũ Nam Phong không chịu để con rời đi”.
Từ khi bắt đầu tới bây giờ chưa từng thay đổi, chỉ cần anh ta không muốn thì cô cũng không thể có khả năng trốn thoát.
“Vậy… nếu mẹ và chú Nam giúp con, để con đi ra nước ngoài thì sao?” Tim Bạch Tố Mẫn đập nhanh, hỏi thăm dò cô con gái “Chỉ cần con có thể rời xa Nam Phong, cả đời không bao giờ trở lại, con có bằng lòng không?”
Lục Nhã Vy đột nhiên cười lạnh lùng, nhìn Bạch Tố Mẫn “Mẹ, đây mới là mục đích chính mẹ tới tìm con đúng không! Muốn để con ra nước ngoài, cả đời này không bao giờ trở lại? Mẹ có từng nghĩ không, con là con gái của mẹ, cả đời mẹ sẽ không được gặp con nữa, mẹ không hề có một chút đau thương hay buồn à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.