“Xin chào cô Tống Gia Tuệ! Tôi là nhà báo của tạp chí Minh Châu, xin hỏi tại sao cô lại một mình khóc trên đường phố thế này? Có phải vì gần đây một vài công ty con của Tập đoàn HJ dính líu đến việc rửa tiền, HJ cũng bị đóng băng hoạt động, Hoàng tiên sinh liên tục phải đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra? Có phải cô cảm thấy vinh hoa phú quý của cô cũng bị đạp đổ rồi không?”
Chiếc micro đặt ngay trước miệng cô.
Cô ngẩng đầu lên, hai má nước mắt vẫn lăn dài “Cô nói cái gì? Nói lại một lần nữa?”
Nhà báo tưởng cô nghe không rõ, liền nhắc lại “Xin hỏi tại sao cô lại một mình khóc trên đường phố thế này?”
“Không phải câu này, câu phía sau?”
“Có phải vì công ty con dính vào nghi án rửa tiền nên HJ tạm ngưng hoạt động, Hoàng tiên sinh liên tục phải đến đồn cảnh sát, cô cảm thấy nửa phần đời còn lại của mình không còn có duyên phận với vinh hoa phú quý nữa nên mới ngồi khóc ở đây thế này không?”
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao HJ lại dính líu đến việc rửa tiền được?”
Nhà báo đơ người ra, cô ta nhanh chóng nắm bắt lấy tin tức mấu chốt “Lẽ nào thiếu phu nhân không biết sao? Hai người đã không ở cùng nhau nữa hay là cùng chán bỏ nhau rồi, cô không còn quan tâm một chút nào tới Hoàng thiếu gia nữa sao?
Gần đây danh tiếng Tập đoàn HJ bị tổn hại nghiêm trọng, tất cả công ty con và tài sản thuộc sở hữu của HJ đều bị đóng băng. Chỉ là chưa có chứng cứ xác thực, thêm việc Hoàng thiếu gia tích cực phối hợp điều tra nên anh ấy tạm thời không bị tạm giam, nhưng sự tự do đó chỉ gói gọn ở Thành phố H. Cô có cái nhìn và cách nghĩ như thế nào đối với sự việc này thưa cô?”
Trong đầu Tống Gia Tuệ đột nhiên các sự việc được xâu chuỗi lại với nhau, cô kích động đặt hai tay lên vai phóng viên lắc mạnh “Ai đã tố cáo Công ty của HJ rửa tiền? Cô nói cho tôi biết, là ai?”
“Đừng, hãy bình tĩnh lại, người đó tất nhiên là không lộ diện rồi”, nhà báo nhìn mắt cô đỏ ngầu lên “Tống tiểu thư, những sự việc này đều được đăng liên tiếp mấy ngày trên tạp chí kinh tế, lẽ nào cô hoàn toàn không biết gì?”
“Tập đoàn bắt đầu bị điều tra là khi nào, lúc nào HJ bị đóng băng hoạt động?”
“Nửa tháng trước!”
Nửa tháng…
Cô ở trong bệnh viện một tuần, như vậy có thể nói, từ trước đó Tập đoàn đã bắt đầu rơi vào tình trạng khó khăn rồi. Thì ra đó là lý do mỗi lần cô muốn đến anh đều ngăn cản, thậm chí còn dặn tài xế không được đưa cô đến HJ.
Tại sao anh không nói cho cô biết?
Hoàng Minh Huân lại còn dùng phương pháp này để ép cô phải rời xa anh?
Anh nhẫn tâm như vậy sao?
Tống Gia Tuệ lau khô nước mắt muốn đi tìm Hoàng Minh Huân nhưng trong đầu cô lại nghĩ chắc chắn anh không chịu thừa nhận. Cô lập tức quyết định trở về nhà họ Tống, cô phải dưỡng thai, phải bảo vệ sức khỏe, khi mà tất cả cục diện chưa được làm rõ ràng.
Cô không thể đánh mất đứa con này.
[…]
Tại phòng của một khách sạn.
Người mẫu có tiếng ở Thành phố H với biệt danh mười tám võ nghệ trên giường đang cảm thấy bản thân như mềm nhũn ra rồi nhưng người đàn ông ngồi đối diện cô ta thì lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.
“Hoàng thiếu gia, người ta kêu đau hết cả cổ họng rồi, có thể giúp người ta rót cốc nước không?”
Cô ta ưỡn ẹo người nói giọng nũng nịu, ánh mắt liếc nhìn Hoàng Minh Huân vẻ mời chào.
Hoàng Minh Huân đứng trước cửa sổ, hút hết điếu thuốc đang kẹp trên tay sau đó vứt xuống sàn lấy giày dẫm cho nát bét, anh lạnh lùng nhổ ra một câu “Cút ra ngoài!”
Cô ta không ngại ngùng kéo cổ áo thấp xuống bên dưới, để lộ ra hai nửa gò bồng đào như hai nửa quả bóng.
“Đừng có vô tình như thế mà, anh có dám nói anh nghe hết tiếng kêu của người ta mà không có cảm giác gì không?”
Cô ta tiến lại gần, đưa bàn tay với những ngón tay không chịu yên phận chạy dọc cánh tay anh, sau cùng dừng lại trên ngực anh.
Từng chiếc… từng chiếc cúc áo được cởi ra.
Từ từ… chỉ còn lại một chiếc cúc áo cuối cùng, thấy vậy cô ta đang sung sướng vì có thể có được Hoàng Minh Huân rồi…
Tuy bên ngoài vẫn đang đồn đại rằng Tập đoàn HJ đã bị đóng băng hoạt động, nhưng, cô ta không tin những người như anh lại không hề có khoản tích lũy nào khác.
Chắc chắn là có!
Cô ta đang đắc ý vì hình như sắp quyến rũ được anh thì đột nhiên cổ tay đau nhói. Một giây sau, cả người cô ta lăn xuống đất do bị người đàn ông hất xuống không thương tiếc.
Bộ ngực quá cỡ của cô ta bị ép xuống đất, đau nhíu mày nhăn mặt lại, trước mắt nổ đom đóm lên.
“Tôi bảo cô cút đi!”
“Hức…” Cô ta thương xót bộ ngực kiếm cơm mà ôm lấy đứng dậy, đau không kìm được cô ta nói lí nhí “Thiếu gia, nhưng người ta còn muốn phục…”
“Không phải là muốn lấy tiền à, nói thẳng ra” Hoàng Minh Huân cắt lời cô ta, rồi gọi “Thư ký Nhạc!”
“Thiếu gia?”
“Kéo người phụ nữ này ra ngoài”
“Tiểu thư, mời?”
Cô ta bị mất mặt, ngực thì vẫn đau, lập tức lật mặt “Hức! Giả bộ thanh cao cái nỗi gì chứ? rõ ràng bây giờ Tập đoàn HJ cũng mất rồi, anh còn tưởng mình vẫn là Hoàng Minh Huân của ngày trước à? Ai thèm nữa chứ?”
Thư ký Nhạc nhìn nét mặt của Hoàng Minh Huân càng lúc càng tối sấm xuống, anh giơ tay ra lệnh cho vệ sĩ bịt mồm cô ta lôi ra ngoài.
“Anh nói xem cô ấy bây giờ đang làm gì?” anh lại rút ra một điếu thuốc châm lửa hút, vừa xả hơi khói ra bay trước mặt, anh hỏi Thư ký Nhạc.
Thư ký Nhạc trầm mặc “Thiếu phu nhân, chắc là bỏ cuộc rồi”.
“Không đâu!” Hoàng Minh Huân lắc đầu cười khổ “Gia Tuệ là một đứa trẻ rất cố chấp! Cô ấy không vì tôi đả kích như thế mà bỏ cuộc đâu, nếu không đã không đến tận cửa tìm tôi như vậy”.
“Nếu như vậy tại sao cậu không để cô ấy cùng cậu qua giai đoạn khó khăn này?”
Hoàng Minh Huân lại rít một hơi thật sâu rồi nhả ra, chẳng biết do có phải do khói thuốc hay không mà khoé mắt anh có chút cay “Nhạc Thế Luân, anh trở nên ngốc sao? Tuần trước tôi vừa phát bệnh trở lại sau biết bao lâu rồi anh nhớ không? Hơn nữa với những gì đang xảy ra với Tập đoàn, tôi có thể đi tù bất cứ lúc nào, mặc dù có chuẩn bị kế hoạch cả rồi nhưng anh có chắc nó sẽ thành công không?”
Nhạc Thế Luân ngồi xuống đối diện với ánh nhìn kiên định vào mắt anh “Từ khi nào Hoàng Minh Huân trở thành một người không tự tin như vậy?”
“Anh có vợ rồi mà không biết sao? Đối với Gia Tuệ, tình yêu của người con gái tuổi hai mươi là hết mình, là bất chấp muốn cùng người mình yêu vượt qua bão giông của cuộc sống.
Còn đối với Hoàng Minh Huân thì khác, tình yêu của một người đàn ông tuổi ba mươi lại là bảo bọc và chở che. Trong quá khứ tôi đã từng một lần mất đi người mình yêu rồi, tôi không muốn phải chứng kiến điều đó thêm một lần nữa. Huống hồ bây giờ trong bụng cô ấy còn mang cả con của chúng tôi, mạo hiểm không đúng lúc sẽ khiến tôi hối hận cả đời”.
Không gian giữa hai người đàn ông phút chốc lắng đọng, một lúc sau Hoàng Minh Huân dập tàn thuốc, anh nói “Tôi đã nhờ Lâm và Nhân giúp tôi chăm sóc cô ấy, ít nhất đến khi con của chúng tôi bình an chào đời. Chẳng biết đến khi nào hay chẳng bao giờ tôi trở mình lại được nên bây giờ sự an toàn của mẹ con cô ấy mới là quan trọng nhất, chứ không phải tôi cứ khăn khăn giữ cô ấy bên mình”.
Nhạc Thế Luân đổi chủ đề, bây giờ tất cả mọi thứ dường như đang chống lại Hoàng Minh Huân, những người thân cận nhất lại không thể ở bên cạnh anh vào lúc này.