Định Mệnh Đời Anh

Chương 208: Ly hôn




“Đúng rồi! Vợ tôi mới gọi nói là chú đã qua cơn nguy kịch, có dấu hiệu tích cực rồi nhưng tạm thời sẽ chưa tỉnh lại. Người của Vũ thiếu gia sẽ chịu trách nhiệm an toàn của chú nên cậu cứ yên tâm, những người có dã tâm với chú chẳng thể lọt qua cánh cửa phòng bệnh được đâu”.
Hoàng lão gia hai ngày trước đã bị tai nạn giao thông nghiêm trọng ở Thành phố A, cũng là trên con đường Hoàng Minh Huân đã từng phát bệnh. Bây giờ Hoàng Minh Huân không thể rời khỏi Thành phố H nên chỉ có thể xem chú qua màn hình điện thoại, nhìn Hoàng lão gia trên giường bệnh, khắp người toàn là vết thương, dây nhợ cũng đầy rẫy, lúc đó anh đã bất lực đến bật khóc như một đứa trẻ.
Nhạc Thế Luân cũng bị hạn chế di chuyển khá nhiều vì là “cánh tay phải” đắc lực của Hoàng Minh Huân ở HJ. Người chăm sóc cho Hoàng lão gia lúc này là vợ của anh ấy.
Hoàng Minh Huân cũng chẳng dám cho Tống Gia Tuệ biết chuyện này, sợ cô sẽ không chịu nổi cú sốc lớn như vậy.
[…]
Cục diện Thành phố H thay đổi không thể đoán biết được, chớp mắt đã trở thành chiến trường và Hoàng Minh Huân là người bị động hoàn toàn.
Trong mắt họ Hoàng Minh Huân hàng ngày đều ở cùng với Vũ Nam Phong, đánh golf hoặc chơi bài, cuộc sống của anh giống với cuộc sống của một ông già đã nghỉ hưu. Nhưng trên thực tế anh như đang ngồi trên đóm lửa chẳng biết khi nào nó sẽ bùng phát thiêu rụi tất cả.
Bao quanh Vũ Nam Phong là mấy cô gái trẻ đẹp.
“Vũ thiếu gia, ăn một quả nho đi!”
Cô gái xinh đẹp ngồi trong lòng Vũ Nam Phong bứt một quả nho tím đưa lên miệng anh ta, khuôn mặt luôn nở nụ cười quyến rũ.
Vũ Nam Phong quay đầu đi từ chối, anh vỗ vai cô gái, rồi chỉ tay về phía Hoàng Minh Huân “Đi chăm sóc anh bạn của anh đi, bây giờ anh ấy mới là người cần được an ủi nhất”.
Hoàng Minh Huân thẳng thừng từ chối “Không cần”.
“Nào, Hoàng thiếu gia, để người ta đút cho anh được không? Thích đút kiểu gì, dùng miệng hay là…?”
Cô gái sà vào lòng anh ngồi xuống, bàn tay nhỏ chạy quanh cổ anh.
“Đi ra!” Anh đột nhiên sầm mặt lại, cô gái vẫn cười cười “Đừng có xấu hổ mà, mọi người ở đây đều quen thế rồi, anh mà không quen cũng không sao, sẽ không ai…”
Uỵch.
Anh lấy tay hất mạnh cô gái ra “Cút!”
Vũ Nam Phong nhếch mép cười nhạt ông bạn “Lui đi!”
“Lục Nhã Vy đi rồi cậu liền để mặc bản thân thành ra thế này à?” Hoàng Minh Huân nhìn Vũ Nam Phong với ánh mắt đanh thép “Con gái ngoài kia chết hết rồi à? cậu có thể bình thường một chút không? Một ngày thay tới mười cô gái, cậu đủ sức chơi không?”
Ánh mắt Vũ Nam Phong đột nhiên chùng xuống, rồi quay ra nhìn Hoàng Minh Huân vẻ hoài nghi.
“Cậu thực sự không biết Lục Nhã Vy đã đi đâu à?”
Hoàng Minh Huân với khuôn mặt không biểu cảm cầm ly rượu vang bên cạnh lên, nhấp một ngụm “Không biết”.
“Đồ tàn ác, lẽ nào em thực sự không một chút nhớ anh?” Vũ Nam Phong đột nhiên cúi đầu xuống cười, sau đó cũng nâng ly rượu lên cạn với ly của Hoàng Minh Huân, che giấu đi ánh mắt hận thù trong đôi mắt.
“Tội gì phải thế?”
“Không sao, sớm muộn tôi cũng sẽ ép cô ấy phải xuất hiện” Vũ Nam Phong đưa ra câu trả lời không liên quan.
Hoàng Minh Huân liếc mắt nhìn theo chút rượu vang đang sóng sánh trong chiếc ly, không nói gì…
[…]
Chớp mắt, thời gian trôi đi thật nhanh, phía cảnh sát vẫn chưa tìm đủ bằng chứng cáo buộc sự việc rửa tiền bất hợp pháp của HJ, tuy nhiên Tập đoàn vẫn chưa thể hoạt động trở lại.
Hoàng lão gia từ sau vụ tai nạn bị va chạm nặng ở vùng đầu dẫn đến trí nhớ chỉ còn những mảnh vụn vỡ, không liên tiếp nhau, có những sự việc ông chẳng còn nhớ nữa - đặc biệt là việc Hoàng Minh Huân đã có vợ, tất nhiên cả việc Tống Gia Tuệ đang mang thai. Hoàng Minh Huân đối diện với sự thúc giục lập gia đình của ông cũng chẳng giải thích vì anh đã sớm có một kế hoạch khác.
Sau khi tỉnh lại chân của Hoàng lão gia cũng đi đứng khó khăn hơn rất nhiều, phải kiên trì với vật lý trị liệu mới có kết quả khả quan. Tuy nhiên cũng vì đang “thất nghiệp” nên đây cũng xem như một cơ hội để Hoàng Minh Huân ở gần chú hơn, có nhiều thời gian bên ông bù đắp lại những khoảng thời gian bận của trước kia.
Vợ chồng Nhạc Thế Luân cũng không phải đến Tập đoàn nữa nên Hoàng Minh Huân bảo tạm thời về nhà họ Hoàng sống, phụ anh cùng chăm sóc, động viên chú.
Thời điểm này Tống Gia Tuệ đã mang thai đến tháng thứ bảy rồi.
Ngày hôm đó Hoàng Minh Huân chủ động đến đợi cô sau buổi tập thể dục dành cho mẹ bầu.
Mấy tháng không gặp, Hoàng Minh Huân vẫn với bộ dạng đẹp trai phong độ như vậy, chỉ là hơi hốc hác đi một chút, xương cổ hơi nhô ra, có bọng mắt và thâm sì lại, không biết có phải vì không được nghỉ ngơi không.
Đối diện với khuôn mặt quen thuộc đó, cô phát hiện bản thân mình không nói ra được lời nào.
Hai người nhìn nhau mãi một lúc sau…
“Anh…”
“Cùng tôi đến một nơi!” Hoàng Minh Huân không thèm để cô nói hết một câu mà ngắt lời.
Tống Gia Tuệ tròn xoe mắt, chẳng hiểu chuyện gì, cô tìm anh không biết bao nhiêu lần đều chẳng thể gặp được… Vậy mà hôm nay… việc anh tìm cô thế này có phải một tín hiệu tốt không?
Lúc này Hoàng Minh Huân đột nhiên nắm lấy cổ tay cô lôi về phía chiếc xe đang đỗ bên đường.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”, cô vừa đỡ bụng vừa vội vàng theo bước chân của anh.
“Ly hôn!”
Lúc trước anh đã nói kết hôn rồi sẽ không ly hôn, đến nỗi giấy chứng nhận kết hôn và các thứ liên quan chứng minh việc kết hôn cô chẳng được giữ thứ gì.
Bây giờ… không ngờ anh lại chủ động ly hôn?
Bước chân Tống Gia Tuệ đột nhiên khựng lại “Em không ly hôn! Không!”
“Không phải cô quyết được!”
Hoàng Minh Huân đẩy cô vào trong xe, vừa mới khép cửa xe lại, khi cô không kịp phản ứng gì thì chiếc xe đã được khởi động, chạy thẳng trên đường lớn.
Anh đưa thẳng cô tới văn phòng luật sư.
Trong căn phòng hội nghị lớn, mấy vị luật sư ngồi thành một hàng, dường như đã đợi từ rất lâu, Tống Gia Tuệ nhìn cảnh trước mắt mà như không tin vào những gì đang xảy ra.
Anh đã… chuẩn bị từ rất lâu rồi?
Cô bị đẩy vào trong căn phòng họp, cánh cửa được Nhạc Thế Luân khép lại, không để những người không liên quan bước vào.
Trong phòng họp.
Tống Gia Tuệ ngồi đối diện với Hoàng Minh Huân, cô nhìn tập trung vào khuôn mặt đó “Anh thực sự muốn ly hôn với em à? Muốn bỏ hoàn toàn không dính dáng gì tới em và đứa bé?”
“Sớm cô đã biết rồi còn gì? Ký tên đi!”
Hoàng Minh Huân vứt tờ đơn ly hôn trước mặt Tống Gia Tuệ, bên trên đầu tờ giấy, mấy chữ ĐƠN LY HÔN được viết đậm in to đập thẳng vào mắt cô.
Cô cứ tưởng bản thân sẽ khóc, nhưng tới giờ khắc này cô mới cảm thấy, đến nước mắt cũng đều là lừa người mà thôi.
Khóc lóc – cô không thể để cái sự bất lực đó được biểu lộ ra.
Tống Gia Tuệ cầm chiếc bút đen, lật từng tờ của đơn ly hôn, cô nhìn như đang nhìn vào nội dung của tờ đơn nhưng trên thực tế cô chỉ biết bên trong đó là những chữ không phải được viết tay mà được đánh máy.
Nội dung, đến một chữ cô cũng không đọc được vào đầu.
Chậm rãi lật tới tờ cuối cùng, cô nghiến chặt răng nói “Hoàng Minh Huân, nếu em ký vào tờ đơn này thì từ nay về sau em và anh sẽ không còn có bất kì quan hệ gì nữa, đứa trẻ dù sao anh cũng không tin là của anh, vậy thì nó cũng đương nhiên không mang họ anh, cả đời này em không muốn gặp anh thêm một lần nào nữa, anh có thật sự muốn em ký vào không?”
“Tai cô bị điếc à? Ký đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.