Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1371:




“Chúng tôi cũng thử dùng rất nhiều biện pháp, mời thử rất nhiều người, hoàn toàn không có cách nào giải được độc!”
“Nếu không phải tất cả mọi người đều trúng độc, sao chúng tôi lại bị Huyết Nguyệt Môn làm khó dễ được chứ?”
“Nếu như không tìm được Diệp Phi Phàm thì chúng tôi ai ai cũng chết là cái chắc”.
Người nhà họ Diệp lên tiếng.
Người nào người nấy đều rất tức giận.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh kỳ quái, mở miệng nói: “Diệp Phi Phàm đã bị tôi giết rồi”.
Soạt!
Giây tiếp theo.
Tầm mắt tất cả mọi người đều đặt hết lên người Diệp Bắc Minh.
“Cái gì cơ?”
“Diệp Phi Phàm bị cháu giết rồi?”
Mọi người đều sửng sốt!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta đến giới phàm tục để làm phiền tôi nên bị tôi giết chết luôn rồi”.
Khóe miệng Diệp Thanh Dương chợt co rút lại: “Xong rồi, xong hết rồi!”
Diệp Nam Thiên nở một nụ cười: “Minh nhi, trước khi chết con còn có thể trở về nhà họ Diệp, ông ngoại có chết cũng không nuối tiếc”.
“A!”
“Không muốn đâu!”
“Ông cụ, bọn con không muốn chết mà!”
Người nhà họ Diệp kêu rên đầy trời.
Trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Diệp Phi Phàm chết, không ai biết được thuốc giải của loại độc trong người bọn họ.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ông ngoại, ông yên tâm đi, mọi người sẽ không chết!”
“Mọi người trúng phải độc Mạn Đà La và Hóa Công Tán của Tây Vực!”
“Loại độc này ở trong mắt tôi, căn bản còn không được gọi là độc!”
Giây tiếp theo.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Vèo!
Diệp Bắc Minh tiện tay lôi ra vài cây ngân châm, đâm thẳng vào trong người Diệp Nam Thiên.
Phụt!
Diệp Nam Thiên khạc ra một ngụm máu đen, khí đen trên mặt và ngực cũng tan bớt một ít: “Không thể nào, đan điền của ông có cảm giác?”
“Có thể lại lần nữa ngưng tụ nội lực!”
Cổ tay Diệp Bắc Minh lật một cái: “Ông ngoại, ăn viên đan dược này đi!”
“Trong vòng ba ngày sẽ khôi phục được thực lực võ đạo”.
“Đây là…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.