Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Chương 87:




Ngay sau đó nó bị bịt mắt lại và không còn thấy gì ngoài một màu đen. Nó bị bọn họ đẩy lên xe và đưa đi đâu đó. Quái? Đại ca của bọn họ là ai chứ? Nó quen xã hội đen từ khi nào nhỉ? Vũ ơi...anh đâu rồi? Cứu em!
 Chiếc xe dừng lại và cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, bọn họ lôi nó xuống rồi kéo đi mà nó cũng chẳng biết đi đâu nữa, chứ bị bịt mắt mà thấy gì mới lạ. Vũ.....................Mà cũng lạ nha! Từ nãy đến giờ nó cứ có cảm giác hai người kia đang gồng người để nói chuyện với nó vậy, giọng nói có chút quen quen nha!
-Đến nơi rồi-người con trai lên tiếng rồi nó có cảm giác khác lạ, hình như là không có ai thì phải, bọn họ đi rồi sao? Nó đưa tay lên gỡ chiếc khăn bịt mắt (tại nãy giờ không dám gỡ vì có hai người kia). 
-WOWwwwwwwwwww-nó hét lên với những gì thấy trước mắt. Nơi nó đang đứng là một căn phòng không có ánh sáng mặt trời nhưng rất là sáng nha! Biết tại sao không? Vì trước mặt nó có rất rất nhiều ngọn nến lung linh mà nó cũng không thể đếm hết. Những ngọn nến được xếp thành dòng chữ V LOVE V to đùng đoàng. Nó vẫn đang trong sự ngỡ ngàng tột độ thì nhìn thấy một bóng đen to tướng đang thập thò phía sau, nó giật mình quay lại thì nhìn thấy hắn. Nó đứng phắt dậy vì bất ngờ
-Anh...anh...em....sao anh lại ở đây? À không...sao em lại ở đây?-Nó quýnh quáng hỏi
Hắn không đi vào trọng tâm câu hỏi của nó mà chỉ mỉm cười rồi đưa bó hoa hồng đỏ lên trước mặt nó, chính giữa đóa hoa là một chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh, lung linh giữa muôn ngàn ánh nến.
-Nguyên Vy! Đồng ý lấy anh nhé!-hắn mỉm cười nói
-Anh....-nó vẫn chưa hết ngỡ ngàng đến lúc nó tỉnh mộng thì chiếc nhẫn xinh đẹp kia đã nằm vừa vặn trên ngón tay của nó rồi.
-Thì ra tất cả là anh sắp đặt-nó nhìn hắn như hiểu ra mọi chuyện
-Em không thích sao?-hắn hỏi với vẻ mặt hơi thất vọng
-Không em rất thích, anh làm em bất ngờ lắm đó. Anh có biết khi nãy em sắp phát khóc vì nghĩ anh không đến cứu hay không?-Nó nghĩ lại cảm giác khi này thì khóe mắt cay cay, nó sắp khóc ư? nhưng bây giờ là khóc trong hạnh phúc
-Anh xin lỗi, anh cũng chỉ muốn tạo cho em một bất ngờ mà thôi-hắn cảm thấy có lỗi với cái kế hoạch này của Thư
-Mà...khi nãy anh nói gì ấy nhỉ?-nó mỉm cười nhìn hắn và nghĩ tới câu cầu hôn của hắn
-Anh nói gì?-mặt hắn ngây thơ hết sức
-Đáng ghét! Chẳng phải anh bảo em lấy anh sao?-nó dùng tay đấm mạnh vào ngực hắn
-Au! Đau anh, anh đùa chút xíu mà, làm sao anh quên được và em đã đeo chiếc nhẫn này thì em sẽ phải lấy anh thôi-hắn nhìn chiếc nhẫn trong tay nó mà cười
Nó ôm hắn thật chặt, cuối cùng thì nó và hắn cũng sắp được ở bên nhau rồi.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương sau là chương cuối nhé mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.