===========================
Đoàn Triết tốn hết hai ngày cuối tuần mới hoàn toàn dọn sạch được phòng đàn, căn phòng sau khi khôi phục trật tự lại có vẻ trống trải hơn xưa.
Hai người cùng đứng trước cổng biệt thự nhìn theo bóng xe chở rác đi xa, đột nhiên Lâm Nhất hỏi trống không: "Bao giờ anh mới chịu đi?"
Đoàn Triết vừa hạ sốt chưa bao lâu, nghe vậy quay đầu cụp mắt nhìn đồ qua cầu rút ván kia một cái.
"Mới làm culi không công cho xong đã muốn đuổi tôi đi ngay rồi à? " Giọng hắn vẫn còn khàn đặc, "Tôi là bệnh nhân đấy."
Lâm Nhất im lặng không biết đang nghĩ gì, xoay người quay trở vào biệt thự.
Trước giờ ngủ Đoàn Triết lên lầu hai kiểm tra một vòng. Đêm hôm trước hắn cũng đi tuần tra phòng ngủ Trác Vân vài lần để xác nhận Lâm Nhất không ở bên trong, cuối cùng lăn lộn đến 3 giờ sáng mới ngủ được.
Chuyện khác biệt hơn tối hôm qua chính là, tối nay trong phòng ngủ Lâm Nhất có ánh sáng lọt ra ngoài.
Đoàn Triết đứng trước cửa phòng suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nâng tay gõ gõ cửa hai phát.
Không có tiếng đáp lại.
Đoàn Triết từng xử lý qua vô số case bệnh cho lứa tuổi thanh thiếu niên, đương nhiên đã đúc rút ra được một bộ phương pháp giao tiếp hiệu quả nhất của riêng mình.
Nếu người lớn muốn giao tiếp hòa bình với các thiếu niên, sự tôn trọng là điều kiện tiên quyết. Ý nghĩa của câu này là —— Nếu muốn bước vào phòng của các cháu thì nhất định phải được các cháu đồng ý đã.
Đoàn Triết nắm tay nắm cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn vàng nơi đầu giường, Lâm Nhất nằm nghiêng lệch hẳn qua một bên vừa vặn chạm mắt với Đoàn Triết. Ánh mắt anh rất bình thản, dáng vẻ như ngầm đồng ý cho hành vi tự tiện không mời đã vào của hắn.
Tư thế ngủ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn này từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi.
"Ngày mai là thứ hai, em có đi học không?" Đoàn Triết hỏi.
"Không đi." Lâm Nhất đáp không hề do dự.
Đoàn Triết đến bên mép giường, đổi sang một câu hỏi khác: "Tối hôm qua ngủ lúc mấy giờ?"
Lâm Nhất xoay người chìa cho hắn nguyên một tấm lưng bướng bỉnh, dùng sự im lặng thay thế câu trả lời.
Nếu người lớn muốn giao tiếp hòa bình với các thiếu niên thì phải cho các cháu đủ không gian riêng tư.
"Em dịch vào bên trong một chút đi." Đoàn Triết thuần thục đẩy anh vào giữa giường.
Thấy hắn nhấc chân chuẩn bị bò lên giường mình, Lâm Nhất hoảng hốt ngồi dậy: "Anh định làm gì?"
Đoàn Triết bị lằn ranh đạo đức uy hiếp nên cố giữ lại chút dè dặt cuối cùng, nằm luôn lên chăn anh cách xa một khoảng vừa đủ.
"Ngủ không được đúng không?" Hắn vỗ vỗ vào chăn ra hiệu cho Lâm Nhất nằm trở về, "Để tôi nói chuyện với em một lúc." Nói xong lại như đột nhiên nhớ ra chuyện gì mà bật cười bổ sung, "Không thu phí đâu."
Lâm Nhất không hiểu vì sao hắn cười, chỉ cảm thấy đầu óc người này chắc chắn bị hỏng hóc ở đâu rồi.
"Anh vốn không phải chuyên gia tâm lý của mẹ tôi." Lâm Nhất khẳng định, "Mẹ tôi chưa từng đi trị liệu tâm lý bao giờ hết."
"Em không biết đấy thôi." Đoàn Triết thản nhiên nói phét, "Bà ấy lén đi, không nói với ai cả."
Quá lộ liễu.
Lâm Nhất nằm vào ổ chăn, nói: "Nhưng tôi biết tại sao anh lại ở đây rồi."
Trông bộ dạng anh rất tự tin như đã nắm thóp tất cả, Đoạn Triết cũng tỉnh táo hẳn, chống đầu lên khuỷu tay nhìn anh đầy hứng thú: "Tại sao nào?"
Lâm Nhất từ từ nhấn từng chữ một: "Anh thích mẹ tôi."
Vẻ nghiền ngẫm trên mặt Đoàn Triết nhanh chóng đông cứng lại.
Lâm Nhất nói rất đúng lý hợp tình: "Anh xuất hiện trước cửa nhà tôi đúng vào ngày đầu thất, đuổi cũng không đi, ngoài trời gió tuyết ào ào mà trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo thun. Sao, muốn tuẫn tình theo bà ấy à?"
Đoàn Triết nhíu mày.
Lâm Nhất "Hừ" một tiếng, lại nói: "Nếu không phải vì thông cảm tấm chân tình anh dành cho mẹ tôi, còn lâu tôi mới để anh bước chân vào nhà này."
Cuối cùng Đoàn Triết mới load xong hết thông tin, mấy câu vừa rồi Lâm Nhất nói không có câu nào là mang ý nghi vấn.
"Em cho rằng tôi thích... thích..." Đoàn Triết suýt nữa đứng tim, tròng mắt trợn như muốn lọt luôn ra ngoài, miệng cũng không nói được một câu lưu loát, "Thích mẹ em?"
Phản ứng của hắn quá mức dữ dội khiến Lâm Nhất hoang mang chớp mắt: "Không phải sao?"
"Đương nhiên không phải!" Đoàn Triết tức đến nỗi cả mặt lẫn cổ đều đỏ lựng, còn ho thêm mấy tiếng rất hợp thời.
Lâm Nhất đánh giá vành tai cũng đỏ ửng của hắn, hiểu rõ trong lòng: "Anh không cần lừa tôi đâu, tư tưởng tôi rất cởi mở, tuy tuổi tác giữa hai người khá chênh lệch, nhưng bà ấy vốn đang độc thân, anh cũng độc..." Anh hơi khựng lại, ánh mắt lập tức lóe lên tia cảnh giác, "Anh đang độc thân đúng không?"
"Tôi..."
Đoàn Triết bị hỏi đến nghẹn họng.
Nói chính xác thì đúng là không phải.
Lâm Nhất trợn mắt: "Anh có bạn gái rồi?"
Đoàn Triết sắp nổi điên đến nơi: "Tôi không..."
Hắn hít thở sâu mấy cái để ép buộc mình duy trì bình tĩnh, tránh nguy cơ Lâm Nhất thình lình ném mình xuống vực biển Mariana.
"Không phải, đầu tiên, tôi không thích mẹ em."
Ngữ khí hắn rất kiên định, ánh mắt cũng hoàn toàn không né tránh làm Lâm Nhất chần chừ vài giây: "Thế ngày hôm đó trông bộ dạng anh mất hồn mất vía như thất tình là sao?"
Đoàn Triết lẳng lặng nhìn anh.
Tuy hắn không bị thất tình thật, nhưng tình huống hiện tại cũng chẳng khác thất tình là bao.
Việc này không thể dùng lời lẽ giải thích cho thỏa đáng, Đoàn Triết tuyệt vọng nói: "Chuyện dài lắm."
Lâm Nhất nửa tin nửa ngờ nhìn hắn chằm chằm thêm một lúc.
"Ông trời con ơi, em đừng đoán mò nữa." Đoàn Triết nóng lòng muốn kết thúc ngay đề tài này, đồng thời còn tò mò một đề tài khác. Hắn ngẫm nghĩ vài giây rồi thử dò hỏi, "Em thì sao, có người mình thích chưa?"
Lâm Nhất cụp mắt mím môi một lát, cuối cùng khẽ đáp: "Có."
Tò mò hại chết bác sĩ Đoàn.
Đột nhiên Đoàn Triết đổi sắc mặt, cúi người ghé sát vào mặt Lâm Nhất, dùng ngữ khí chất vấn: "Em mới có bao lớn, hiểu thế nào gọi là thích không?"
Lâm Nhất không ngờ đối phương lại là đồ cổ hủ phản đối yêu sớm, khinh thường liếc hắn một cái: "Sao anh biết tôi không hiểu?"
Cơ hàm Đoàn Triết bị nghiến sắp tê dại: "Vậy em nói thử xem, thế nào gọi là thích?"
Trước nay Lâm Nhất chưa từng xem xét vấn đề này từ góc độ lý luận, cho nên không thể lập tức trả lời hắn.
Đoàn Triết thừa thắng xông lên: "Đấy, thế mà bảo hiểu, hiểu đâu nào?"
Lâm Nhất hỏi lại: "Theo anh thế nào mới gọi là thích?"
Đề bài này đương nhiên không thể làm khó bác sĩ Đoàn.
"Thích tức là..." Đoàn Triết nhắm mắt nghiêm túc cảm thụ tâm tình mình giờ phút này một phen, "Những lúc ở bên cạnh người đó trái tim sẽ đập thình thịch."
Lâm Nhất còn tưởng hắn sẽ ném ra lời giải thích trầm trồ cỡ nào, cứ thế cười thành tiếng: "Nói nhảm, tim không đập thì chết luôn còn gì."
Đoàn Triết lẳng lặng nhìn gương mặt ngây ngô trước mắt. Nếu so sánh với Lâm Nhất mà hắn quen biết, Lâm Nhất của tuổi mười lăm cho hắn cảm giác tràn đầy sức sống hơn hẳn, anh có thể biểu đạt vui giận một cách tự nhiên, vẫn chưa kịp khoác lên mình lớp vỏ ngoài thờ ơ vô cảm.
Cứ như một... đứa trẻ bình thường vậy.
"Tất nhiên là không giống tim đập bình thường rồi." Hắn giơ tay áp lên ngực Lâm Nhất cách một lớp chăn, nhẹ giọng nói, "Sự khác nhau này em phải tập trung cảm nhận mới biết được."
Bạch Nghiên Sơ và Lâm Thâm đều từng dỗ Lâm Nhất ngủ, nhưng bọn họ chưa từng có hành động sỗ sàng không đúng mực như người trước mắt bao giờ. Lâm Nhất mất tự nhiên hơi dịch thân thể, miệng lẩm bẩm: "Đừng động tay động chân."
Đoàn Triết khàn khàn bật cười: "Đàn ông với nhau cả, em xấu hổ làm gì."
Lâm Nhất gân cổ lên: "Ai xấu hổ?"
Xấu hổ hay không tạm chưa đề cập tới, mắt thấy đối phương bắt đầu có xu thế xù lông nên Đoàn Triết không trêu nữa, bàn tay cũng dời lên bả vai anh, vỗ vỗ theo tiết tấu chậm rãi.
"Thích tức là..." Hắn hạ giọng xuống nhẹ hơn, "Lúc người đó vui em sẽ càng vui, lúc người đó buồn em sẽ càng buồn hơn. Ở bên cạnh người đó, cho dù không cần làm gì cũng rất vui vẻ thoải mái, bởi vì lồng ngực sẽ được cảm giác an toàn và ấm áp lấp đầy."
Cảm giác an toàn... sao?
Lâm Nhất được hắn vỗ đến buồn ngủ nên quá trình tiêu hóa những lời này có chút khó khăn.
Đoàn Triết thấy anh đã nhắm mắt bèn đưa ra thương lượng: "Ngày mai đi học đi."
"Không đi." Lâm Nhất thong thả lắc đầu.
"Thế sau này không định kéo cello nữa thật à?"
Lâm Nhất không trả lời.
"Vậy..." Đoàn Triết đề nghị, "Để ngày mai tôi đưa em ra ngoài chơi."
Lâm Nhất lập tức mở mắt: "Đi đâu?"
Đoàn Triết bật cười, nhóc con quả nhiên là giả vờ ngủ.
Nhưng đề bài này lại làm khó bác sĩ Đoàn thật, tiền trong túi hắn bây giờ khá hẻo, trước mắt chưa có ý tưởng gì đành phải nửa lừa nửa dỗ: "Em cứ ngủ đi, ngủ dậy tôi bật mí cho."
Lâm Nhất thất vọng nhắm mắt lại, tiếp tục lẩm bẩm: "Đừng vỗ nữa, tôi đâu phải trẻ con."
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tứ chi anh lại không hề đưa ra hành động kháng cự cụ thể nào, hơi thở cũng dần dần nhịp nhàng ổn định hơn.
Đoàn Triết vỗ nhẹ vai anh: "Ngủ đi."
Hắn nhìn gương mặt thả lỏng của Lâm Nhất, kề vào tai anh thì thầm: "Chờ em ngủ rồi tôi sẽ đi."
- --
Bác sĩ Đoàn toàn nghĩ một đằng làm một nẻo, là tấm gương xấu điển hình các bé ngoan không nên bắt chước =))))