*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
===========================
Trước khi mặt trời ngày hôm sau ló dạng, chỉ trong một cái nháy mắt mà Đoàn Triết lại biến mất lần nữa.
Lâm Nhất sờ lên phần chăn vẫn còn lưu lại độ ấm như cũ, đứng dậy khỏi giường mở hộp đàn, nhấc cây đàn bên trong ra đi xuống phòng đàn dưới tầng một.
Mãi đến thời điểm ánh hoàng hôn sắp chìm xuống đường chân trời, Đoàn Triết mới xuất hiện trở lại ở vị trí cách anh khoảng chừng hai mét.
Lâm Nhất cụp mắt nhìn hắn: "Sao lại ngồi dưới đất thế?"
Cả ngày không uống một giọt nước khiến giọng anh nghe hơi khàn khàn.
Đoàn Triết bình thản mỉm cười: "Quang cảnh nhìn từ góc này rất đẹp."
Lâm Nhất chỉnh lại tư thế cầm đàn, tay phải giơ vĩ lên, hỏi hắn: "Muốn nghe bài nào?"
"《 Air on G String 》." Dường như Đoàn Triết đã nghĩ xong đáp án từ lâu.
Ngón tay thon dài ấn lên dây đàn, Lâm Nhất vẫn hơi do dự: "Không có nhạc đệm..."
"Không sao đâu." Đoàn Triết đoán được anh muốn nói gì.
Ánh sáng trong phòng nhạt dần làm thân thể hắn như sắp chìm hẳn vào bóng tối, Lâm Nhất cố dời ánh mắt đi nơi khác, không dám nhìn nữa.
"Lâm Nhất, tương lai sẽ có một người liều lĩnh không màng tất cả mà chạy tới yêu em." Giọng Đoàn Triết vừa ôn hòa vừa trầm tĩnh, "Trước khi người đó tới, em phải thay cậu ta yêu lấy chính mình nhé."
Thấy hắn không nói gì tiếp, Lân Nhất bắt đầu hạ vĩ cất lên nốt nhạc đầu tiên. Cả thế giới thong thả tiến vào màn đêm nặng nề giữa tiếng nhạc du dương êm dịu.
Bản nhạc kết thúc, Lâm Nhất buông đàn cello xuống, nâng bước đi đến cửa phòng đàn, ấn công tắc bật đèn lên.
Ánh sáng trắng bao phủ khắp nơi, trong phòng không còn bóng dáng ai nữa, thế nhưng trên mặt sàn bằng gỗ trống rỗng chợt xuất hiện vài tờ tiền nhân dân tệ và một chiếc áo len màu xám vốn thuộc về anh.
Ngày thứ bảy kể từ lần đầu gặp gỡ, người đàn ông kỳ quặc kia đột ngột biến mất.
Trong đầu như bị phủ lên một lớp sương mù dày đặc, gương mặt người nọ bỗng chốc trở nên mông lung không thể nhớ rõ.
Lâm Nhất ngồi xổm xuống nhặt mấy tờ tiền vương vãi dưới đất lên, ba tờ 10 tệ, một tờ 5 tệ và hai tờ 1 tệ.
Một cảm giác hoang mang mất mát nảy sinh từ lồng ngực rồi lan ra toàn thân, Lâm Nhất mờ mịt ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng trống không.
Người kia...
Tên là gì nhỉ?
*
Những đóa sen hồng cao thấp đan xen chen chúc giữa thảm lá xanh vô tận, từ bầu không khí nóng bức có thể ngửi được chút hương thơm thoang thoảng.
Đoàn Triết tỉnh dậy khỏi một giấc mơ dài dòng kỳ quái, giơ tay lên xoa nhẹ phần cổ đau nhức. Giấc ngủ hôm nay của hắn không quá thoải mái, giờ phút này đầu óc vẫn lơ ma lơ mơ, thái dương giần giật như bị ai gõ búa vào đầu.
Buổi chiều vẫn còn lịch khám bệnh nên hắn phải tranh thủ trở về văn phòng trước khi hết giờ nghỉ trưa. Đoàn Triết nâng cổ tay lên định liếc mắt xem thời gian lại đột nhiên sững cả người.
Trên tay hắn không phải là chiếc đồng hồ thông minh màu đen cùng một cặp với Lâm Nhất, mà là một chiếc Longines Moonphase* tám kim hắn vẫn thường đeo cho đến tận cuối năm ngoái.
*Longines: Hãng đồng hồ cao cấp của Thụy Sĩ nổi tiếng với việc tích hợp các chức năng phức tạp và lịch thiên văn vào mặt đồng hồ (tiêu biểu là dòng Moonphase), cho phép bạn tìm hiểu chu kỳ tuần trăng bất cứ lúc nào, với khả năng hiển thị chính xác và kiểu dáng thanh lịch. (Chiếc ông đốc tờ đeo được mô tả là loại 8 kim, thời giá khoảng 70~90 củ khoai VN)
Hiện giờ đáng lẽ chiếc đồng hồ này phải nằm trong ngăn kéo bàn nhà hắn mới đúng.
Đầu óc ngoại trừ cảm giác đau nhức dữ dội còn choáng váng rất khó chịu, Đoàn Triết móc di động từ túi quần ra xem: Thứ hai, ngày 17 tháng 7 năm 2023.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Nhất, hắn có hẹn với anh cùng ra ngoài ăn bữa tối. Vì ngày hôm nay mà hắn đã đặt lịch hẹn nhà hàng từ trước, lại còn chuẩn bị sẵn một phần quà sinh nhật...
Đoàn Triết nhìn xuống giao diện WeChat mà nháy mắt rơi vào hỗn loạn.
Cửa sổ chat với Lâm Nhất không còn ghim trên dòng cố định đầu tiên nữa. Mà không chỉ WeChat, trong danh bạ của hắn cũng không có cái tên nào là Lâm Nhất.
Hắn trực tiếp bấm dãy số di động của Lâm Nhất chỉ nhận được giọng trả lời máy móc lặp đi lặp lại của hệ thống: "Số điện thoại này không có thật."
Tất cả tình tiết xảy ra trong mơ dần dần xẹt qua đầu, Đoàn Triết nhanh trí trượt thêm vài phát trong danh bạ.
Chuyện may mắn là phương thức liên lạc của người kia vẫn tồn tại.
Sau khi nối máy, Đoàn Triết không chờ Kỷ Xuân Sơn mở miệng đã vội hỏi trước: "Cậu có quen biết ai tên Lâm Nhất không?"
Bên phía Kỷ Xuân Sơn khá ồn ào, có vẻ như đang ăn trưa bên ngoài. Hắn ta dừng một chút mới hỏi lại: "Ủa, cậu cũng biết chuyện đó cơ mà?"
Đoàn Triết tiếp tục truy vấn: "Hai người quen biết nhau như thế nào? Có phải quen nhau ở bệnh viện Hòa An không?"
Lúc này thời gian im lặng của Kỷ Xuân Sơn càng dài hơn, hắn hạ giọng xuống một chút, cẩn thận đặt câu hỏi: "Cậu có ổn không thế? Gần đây áp lực công việc căng lắm à?"
Hồi năm ngoái trong một buổi cùng đi ăn thịt nướng, chính hắn ta đã nhắc tới chuyện của Lâm Nhất trước mặt Thẩm Hòe Tự và Đoàn Triết. Anh là người bạn hắn quen biết lúc còn ở tổ phục hồi chức năng bệnh viện, trong những năm chia tay Thẩm Hòe Tự, Lâm Nhất vẫn luôn trông nom hắn như em trai ruột, lúc ấy Đoàn Triết còn ngồi chê cười Thẩm Hòe Tự ghen tuông bậy bạ vì mấy chiếc đĩa CD nhạc cỏn con.
Đoàn Triết ra sức bóp trán, đầu hắn đau đến muốn nổ tung, trong một khoảnh khắc dường như bao nhiêu ký ức hoàn toàn mới mẻ, hỗn độn và xa lạ cùng nhau tràn vào tâm trí.
Lâm Nhất mà hắn nhìn thấy trước cửa McDonald's không hề giống với Lâm Nhất trong trí nhớ, nụ cười trên mặt anh rất ôn hòa, không nhận ra được chút dị thường nào.
"Không sao, tôi nghĩ mình nhớ nhầm người nên muốn xác nhận một chút thôi." Đoàn Triết điều chỉnh lại nhịp thở, qua loa đối phó Kỷ Xuân Sơn, "Giờ nghỉ trưa của tôi sắp hết rồi, hôm khác nói tiếp nhé."
Hắn cúp điện thoại rồi mở trình duyệt di động lên, nhập tên Lâm Nhất vào công cụ tìm kiếm, trang web lập tức nhảy ra một loạt mục từ.
Đoàn Triết ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh chụp trên màn hình, người con trai thanh tú tao nhã ôm chiếc đàn cello màu nâu vàng, tự tin nhìn ống kính như đang nhìn thẳng vào hắn.
Lồng ngực Đoàn Triết hẫng một nhịp, nhưng cũng rất vui mừng.
Tương lai của Lâm Nhất, thay đổi rồi.
*
"Với cái tửu lượng này của em, lần sau đừng uống nữa." Bạch Nghiên Sơ dừng xe trước cửa nhà Lâm Nhất, tắt động cơ quay đầu nhìn con ma men say như chết bên ghế phó lái mà chân mày nhíu chặt, "Với lại, em thật sự không nên uống bia rượu đâu."
"Anh nói nhiều quá đi..." Ngón tay Lâm Nhất sờ soạng lên khóa dây an toàn nửa ngày vẫn không mở ra được, đơn giản bỏ cuộc luôn, "Uống một tí có làm sao đâu."
Lần phát bệnh cuối cùng đã là chuyện từ mười mấy năm trước, hôm nay quả thật cũng chỉ uống có một chút, chẳng qua vì sức uống quá kém nên anh mới bị say thành như vậy thôi.
Bạch Nghiên Sơ không muốn đôi co với ma men, đành phải thỏa hiệp: "Thôi vậy, sinh nhật em, em to nhất."
Lâm Nhất tựa lưng vào ghế ngồi yên một lúc.
"Anh có còn nhớ, lúc mẹ em vừa qua đời, chúng ta từng gặp, một người rất, kỳ quặc không? Giữa trưa nay em..." Lâm Nhất nói đứt quãng được một nửa thì đột nhiên im bặt, Bạch Nghiên Sơ vừa định hỏi tiếp thì anh đã nấc lên một cái, tiếp tục nói, "Mơ thấy một giấc mơ."
Bạch Nghiên Sơ lấy làm mới lạ: "Em cũng ngủ trưa cơ à?"
Lâm Nhất chỉ lo nói phần mình: "Anh ta từng kể, cho em nghe một câu chuyện. Hồi trưa nay em mơ thấy đúng câu chuyện đó. Ở trong mơ, quan hệ giữa chúng ta..." Anh lắc bộ não đã đình trệ của mình một lát, cảm thấy nếu kể tỉ mỉ nội dung giấc mơ kia nhất định sẽ dọa Bạch Nghiên Sơ ngốc luôn, đành phải cười khùng khục mấy tiếng, "Kém lắm."
Thấy dáng vẻ anh không có chỗ nào tỉnh táo, Bạch Nghiên Sơ bất đắc dĩ nói: "Cho nên người ta mới bảo, những chuyện xảy ra trong mơ luôn trái ngược hiện thực."
Nhưng anh ta khá tán thành một phần những gì Lâm Nhất nói, người đàn ông năm đó bọn họ chạm mặt thật sự rất quái lạ. Người đó vừa gặp đã lôi kéo Bạch Nghiên Sơ ra nói chuyện riêng về đủ khái niệm tâm lý học và tâm thần học hơn nửa tiếng đồng hồ, cứ như đang giảng giải trọng điểm ôn tập trước kỳ thi đại học vậy.
Sau khi nói xong một thôi một hồi, người đó lại hỏi: "Nếu như có một thiếu niên nói cậu ta thích cậu thì cậu sẽ làm thế nào?"
Bạch Nghiên Sơ chưa bao giờ thảo luận với người ngoài về những đề tài cởi mở cỡ này, suýt nữa hóa đá tại chỗ.
Sau đó lại bị nhồi nhét thêm khoảng mười phút đồng hồ về quan điểm tự do tính hướng các thứ.
Tâm trạng Bạch Nghiên Sơ lúc đó chỉ có thể hình dung bằng mười hai chữ này —— Tam quan điên đảo, không thể hiểu được, khổ không nói nổi.
Nhưng cũng nhờ người đó mà anh ta mới ít nhiều chú ý đến những biểu hiện dị thường của Lâm Nhất trong lần phát tác chứng hưng cảm đầu tiên.
"Nhưng mà..." Bạch Nghiên Sơ nghiêm túc nhớ lại một phen, "Sau đó anh làm cách gì cũng không nhớ nổi mặt mũi anh ta."
Nếu không có sự tồn tại quá chân thật của bức thư viết tay kia, có lẽ Bạch Nghiên Sơ đã tin rằng anh ta và Lâm Nhất cùng ăn nhầm thứ gì đó bị ngộ độc cho nên mới sinh ra ảo giác.
"Em nhớ ra rồi." Lâm Nhất lại cười ha hả vài tiếng, "Trưa hôm nay em có một giấc mơ."
Từ ngữ anh dùng quá lung tung, thậm chí còn không nối lại được thành một câu hoàn chỉnh.
Bạch Nghiên Sơ liếc nhìn đồng hồ, kim giờ sắp lướt qua con số 12.
"Em thật sự uống quá nhiều rồi đấy." Anh ta giúp Lâm Nhất cởi dây an toàn rồi kéo cửa xe bên phía mình ra, "Đi nào, để anh đưa em vào nhà."