================
Lời anh nói đáng sợ đến mức khiến Bạch Nghiên Sơ rùng cả mình, không khỏi phải quay đầu nhìn ra sau lưng xem thử. Phía sau vắng tanh không một bóng người, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt phủ lên một hàng cây trắc bá được cắt tỉa chỉnh tề. Gió đông lạnh buốt thổi qua tán lá phát ra những tiếng vang xào xạc.
Bạch Nghiên Sơ buông lỏng vòng ôm ra, nghiêng đầu nhìn anh nhỏ giọng: "Lâm Nhất, em đừng làm anh sợ."
"Thế nào." Lâm Nhất đờ đẫn chớp chớp mắt, ngữ điệu cũng trở nên lạnh băng, "Sợ rồi à?"
Anh dùng cả hai tay đẩy Bạch Nghiên Sơ ra, mình thì lùi về sau mấy bước bật cười một tiếng trào phúng.
"Đùa anh thôi." Anh cụp mắt xuống, thản nhiên ném ra một câu, "Cút đi."
"Lâm Nhất..."
Bạch Nghiên Sơ muốn vươn tay ra kéo anh, Lâm Nhất cúi đầu nhìn xuống chân lại lùi ra sau, cất giọng cảnh cáo: "Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai."
Không chờ Bạch Nghiên Sơ có hành động tiếp theo, từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng một người khác.
"Tại sao lại không gọi điện thoại?"
Hai người nghe tiếng cùng nhau quay đầu, lại đồng thời ngẩn ra.
Tình huống này quen thuộc đến khó hiểu, Bạch Nghiên Sơ mất thêm một chút thời gian mới nhớ mình từng gặp gương mặt này ở đâu —— năm tháng trước ở bệnh viện Hòa An.
Đoàn Triết bước đến gần, nhấc móc treo hộp đàn dưới gốc cây lên vác lên vai, nhìn Lâm Nhất hỏi: "Đi thôi?"
"Cậu không phải là người ở bệnh viện..." Bạch Nghiên Sơ kéo ống tay áo Đoàn Triết.
Lâm Nhất gần như đã ngây ngốc, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đoàn Triết đẩy tay Bạch Nghiên Sơ, nắm cánh tay Lâm Nhất kéo người đi về phía trước.
"Cậu hẳn là chuyên viên điều trị tâm lý cho em ấy đúng không?" Bạch Nghiên Sơ đuổi theo đứng chặn trước mặt Đoàn Triết, đè vai hắn lại, "Làm thế này cũng phù hợp với quy định à?"
Chuyên viên tâm lý không được tiếp xúc riêng với bệnh nhân ở bên ngoài phòng khám.
Đoàn Triết không thể không dừng chân, yên lặng nhìn Bạch Nghiên Sơ mấy giây đồng hồ.
"Xem ra anh cũng biết chút ít kiến thức đấy, nhưng vẫn biết chưa đâu vào đâu" Hắn quay đầu nhìn thoáng qua tình trạng của Lâm Nhất, giọng nói cất chứa tức giận rất rõ ràng, hỏi lại Bạch Nghiên Sơ, "Hiện giờ cảm xúc của anh ta đang không bình thường, anh không nhận ra sao?"
Bạch Nghiên Sơ bị hỏi đến sửng sốt, cũng nhìn về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất vẫn nhìn thẳng phía trước, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, đột nhiên từ trên khóe mắt anh rơi xuống một giọt nước trong suốt.
"Tránh ra." Đoàn Triết lạnh lùng ném một câu.
Bạch Nghiên Sơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Nhất, chậm chạp hạ tay xuống lùi qua một bên.
*
Đến gần cửa chính khách sạn Đoàn Triết mới buông tay, bám theo sau Lâm Nhất tranh thủ nhắn WeChat cho Kỷ Xuân Sơn kể việc mình đã gặp anh ngoài đường.
Kỷ Xuân Sơn phản hồi rất nhanh: [ Ở đâu? Bây giờ tôi qua luôn. ]
Đoàn Triết trả lời: [ Hiện giờ cảm xúc anh ta đang không tốt, hai người đừng tới. Tôi đưa người về rồi, có việc gì sẽ gọi điện thoại báo sau. ]
Một lát sau Kỷ Xuân Sơn mới đáp "Được".
Đoàn Triết cất điện thoại rồi theo Lâm Nhất đi vào thang máy, hỏi anh: "Tầng mấy?"
Lâm Nhất làm như không nghe mà lướt qua hắn, ấn số 22.
Không gian trong thang máy có hạn, Đoàn Triết ngửi được chút mùi rượu nhàn nhạt bèn ghé lại gần hơn ngửi ngửi: "Anh uống rượu đấy à?" Lại nhíu mày nói, "Anh không nên uống rượu."
Lâm Nhất lùi ra sau mấy bước, dựa vào vách thang máy nhắm mắt lại.
"Người anh thấy là ai?" Đoàn Triết hỏi.
Lâm Nhất không trả lời.
Đoàn Triết thay đổi cách hỏi khác: "Bây giờ người đó có ở đây không?"
Lâm Nhất mở mắt nhìn Trác Vân đang đứng trong một góc thang máy liên tục lải nhải, lắc đầu.
"Đã nói rõ tình huống cho Đàm Tư Minh biết chưa?"
Lâm Nhất không hề trả lời mà hỏi lại hắn: "Bắt đầu nghe lén từ chỗ nào?"
Đoạn Triết thành thật đáp: "Gần như ngay từ đầu."
Sau khi bắt gặp Lâm Nhất, hắn vốn muốn chạy tới tách hai người kia ra, nhưng thấy anh không phản kháng cái ôm của Bạch Nghiên Sơ nên mới đứng trong chỗ tối do dự một lát.
Thẳng đến khi phát hiện ra Lâm Nhất có biểu hiện bất thường.
Lâm Nhất nhắm mắt lại một lần nữa.
- -------------------
Lời tác giả:
Thật ra tuổi tác của Đoàn Triết không chịu tải được giả thiết lý lịch của cậu ta đâu, vẫn có chút miễn cưỡng. Nhưng mà không sao, chúng ta cứ coi như Tiểu Đoàn có thiên phú dị bẩm, trong một khoảng thời gian nào đó điên cuồng nhảy lớn đi.
(Tác giả nói tuổi tác của Dr.Wibu không quá logic với giả thiết nghề nghiệp là vì thời gian đào tạo của ngành y luôn rất dài, thông thường phải đến năm 28 - 30 tuổi mới lấy được bằng thạc sĩ (đối với y sinh bình thường, không gặp trở ngại gì trong quá trình viết luận và bảo vệ đúng thời gian), chưa kể nếu chuyển ngành thì thời gian đào tạo từ đầu còn kéo dài dài hơn nữa, cho nên ông đốc tờ 30 tuổi vừa có chứng chỉ hành nghề bên khoa Tâm thần học vừa học xong chương trình bên ngành Tâm lý học là phi logic =)) Nhưng thôi chúng ta tin theo tác giả đi, ông đốc tờ học hành vẫn tín lắm 😌)